Sáng sớm hôm sau.
Lăng Phong vừa bước ra cửa đã nhìn thấy Lô Sâm đang đi lại về phía mình. Lô Sâm cười lớn nói:
- Lão lục, cuối cùng thì ngươi cũng dậy rồi. Hôm nay Mạt Vân Túc còn náo nhiệt hơn cả đêm qua nữa. Bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
- Sao vậy?
Lô Sâm ra hiệu, viên quản sự đi sau lưng hắn tiến lên trả lời:
- Tối qua các vị đại lão bận tranh giành la bàn định vị nên đến hôm nay mới có người tỉnh ngộ nhớ ra muốn chở được chích viêm thạch về còn cần phải chuẩn bị một thứ rất quan trọng nữa.
Lăng Phong nghĩ nhanh, nói một cách vô thức:
- Tiết văn?
Chỉ có các phương cường giả mới đủ may mắn tham gia chuyến mạo hiểm lần này. Để những vị cường giả đó khổ cực vận chuyển chích viêm thạch về đúng là một việc quá hạ giá trị con người. Số lượng tiết văn phải dùng đương nhiên sẽ rất nhiều.
- Đúng vậy, Lăng tiên sinh quả nhiên tâm trí hơn người.
Vị quản sự trú địa của Đông Phương thương đội lớn tiếng nịnh bợ.
Lô Sâm cười cười, mắng:
- Tiểu tử ngươi đừng nịnh nọt lung tung. Lão lục không phải loại người dao động bởi mấy câu nói của ngươi đâu.
Qua khoảng thời gian sống chung với nhau, trên trên dưới dưới của trú địa Đông Phương thương đội đều có cảm tình với một Lô Sâm thẳng thắn hào sảng. Ngay cả vị quản sự đang bị hắn mắng cũng không thấy giận, dạ một tiếng rồi cười hì hì bỏ đi. Đợi cho viên quản sự đi rồi, Lô Sâm mới nói:
- Bây giờ ở bên ngoài một phần tiết văn có giá mười vạn kim tệ, dung lượng bất quá là một thước vuông! Bọn họ cũng chẳng chịu nghĩ, loại tiết văn này giỏi lắm đựng được mười tấn chích viêm thạch. Nếu như bán hết toàn bộ thì đến vốn cũng không thu hồi nổi.
Lăng Phong nghe nói, liên tục lắc đầu. Tiết văn mà Tố Lam tự tay chế tác cũng chỉ được bán với giá một vạn kim tệ, hơn nữa còn là giá cả sau mấy lần qua tay. Vậy mà ở đây giá cả đã đội lên gấp mười lần!
- Nhị sư huynh, trên người chúng ta còn bao nhiêu tiết văn?
- Hắc hắc, ta sớm biết đệ sẽ hỏi câu này mà.
Lô Sâm xòe tay:
- Năm mươi phần! Trước khi xuất phát, sư tỷ đã đem toàn bộ hàng tồn của tỷ cho chúng ta. Hơn nữa số tiết văn này đều có dung lượng năm thước vuông, không phải là thứ có thể mua được bên ngoài.
Hắn bổ sung thêm một câu nữa:
- Nói về việc luyện chế những vật phẩm luyện kim này thì sư tỷ chẳng thua kém ai. Dù là kĩ thuật tích lũy trăm năm của Lôi Khắc Công Quốc thì cũng không có ai bằng được sư tỷ.
Lăng Phong ừ một tiếng, gật gật đầu. Có số tiết văn này cộng với số tiết văn lấy được trên đường, trữ lượng của họ thực sự quá kinh nhân.
Đi theo Lô Sâm đến căn phòng giam giữ hai huynh đệ Lệnh Hồ. Trên người hai tên vẫn còn nguyên kim cương quyển, chỉ cần Lô Sâm muốn, kim cương quyển có thể duy trì được hơn mười ngày. Lăng Phong khoát khoát tay, nói:
- Nhị sư huynh, giải kim cương quyển cho họ đi.
- Được.
Có Lăng Phong ở đây Lô Sâm đương nhiên không sợ bọn chúng sẽ bỏ trốn. Chỉ thấy quang mang nơi đầu ngón tay hắn bộc phát, kim cương quyển đang trói chặt hai huynh đệ Lệnh Hồ lập tức biến mất. Huynh đệ Lệnh Hồ nhất thời nhảy lên, ngó ngang ngó dọc theo bản năng. Thấy ba người Lăng Phong không biết vô tình hay hữu ý đứng thành một hình tam giác hoàn hảo quay kín chúng lại, hai tên lại cúi đầu ủ rũ.
Lệnh Hồ Thần chán nản nói:
- Huynh đệ chúng ta chịu thua rồi. Các ngươi định xử lý thế nào, muốn chém muốn giết gì thì cứ nói thẳng ra!
- Không phải lo lắng!
Lăng Phong mỉm cười khoát tay:
- Ta muốn thương lượng với hai vị một chuyện, các vị thấy thế nào?
- Thương lượng?
Lệnh Hồ huynh đệ quay sang nhìn nhau không biết Lăng Phong lại định giở trò gì.
- Các ngươi thân là mạo hiểm giả chắc hẳn phải rất quen với Vân Mộng Hoang Trạch. Chuyền đi lần này, chúng ta cần những mạo hiểm giả thông thuộc hoàn cảnh dẫn đường. Không biết hai vị có đồng ý hay không?
Lăng Phong cười nói:
- Sau khi quay về ta có thể làm chủ, coi như chuyện đột nhập đêm qua chưa từng xảy ra.
Lăng Phong quyết giữ hai huynh đệ Lệnh Hồ lại bên mình nên kế sách dẫn đường cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Lệnh Hồ Thần mừng rỡ:
- Nhất ngôn vi định?
- Nhất ngôn vi định!
Mọi chuyện chuẩn bị xong xuôi, các phương đội ngũ lần lượt lên đường. Lăng Phong đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Bên ngoài Mạt Vân Túc, Lăng Phong quay người nói:
- Nhị sư huynh, mọi người về đi, cứ tiếp tục đưa tiễn thế này sẽ đưa đến Vân Mộng Hoang Trạch mất
- Ừ, lão lục, đệ cẩn thận nhé, mọi chuyện không được quá miễn cưỡng đâu.
Lô Sâm trịnh trọng dặn dò.
Thấy một người thô hào như Lô Sâm ra vẻ “từ mẫu”, tất cả mọi người đều phải bật cười cảm động. Lăng Phong khẽ gật đầu. Hắn nhìn thấy trong ánh mắt Hác Vận vẫn còn có chút mất tinh thần, mỉm cười, búng một miếng minh thúy về phía Hác Vận, nửa đùa nửa thật:
- Hác đại nhân, cái này cho ngươi đấy.
Nói đoạn, lên tiếng chào:
- Chúng ta đi đây.
Đoàn người vẫn đứng nhìn theo cho đến khi bọn Lăng Phong đi khuất.
- Ra vẻ thần bí gì chứ.
Hác Vận lẩm bẩm chẳng thèm đếm xỉa đến miếng minh thúy. Đột nhiên, hai mắt hắn dán chặt vào miếng minh thúy trong tay, hét lên một tiếng chói tai khiến cho những người xung quanh phải quanh sang nhìn hắn khó hiểu. Hắn cuống quýt ôm miếng minh thúy vào lòng, ghì chặt như sợ miếng minh thúy sẽ mọc cánh bay mất. Tên đó, tên đó nói sẽ tặng mình một phần công pháp giúp hồi phục niệm thức. Nhưng hắn cứ tưởng Lăng Phong chỉ trêu mình cho vui!
… … …
Từng cụm từng cụm mây trắng chầm chậm trôi qua như bôn mã dương đề, như mãnh thú bào hao, đủ thứ hình dáng kì lạ. Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy từng mảng cỏ lớn cao ngập đầu gối. Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài cây đại thụ khổng lồ như muốn che kín bầu trời hay những thủy trạch sâu hoắm với những cái đầu lớn. Đám ma thú dưới đáy thủy trạch thỉnh thoảng lại phun lên từng cột nước lớn, vọt thẳng lên trời.
Một cảm giác kích động lan tỏa khắp cơ thể Lăng Phong, hắn phất tay áp, ngân giọng tạo ra những âm thanh như tiếng long ngâm hổ khiếu “Grừ!”
Long ngâm hổ khiếu làm nứt kim thạch, âm thanh vang vọng khắp mọi nơi, vút cao lên bầu trời. Đám ma thú trong thủy trạch thì càng hưng phấn hơn thi nhau gầm rống tấu lên một bài chiến trường sát nhân khúc.
- Không được!
Lệnh Hồ Thần ở bên cạnh vừa lên tiếng ngăn cản Lăng Phong, Khải Ân liền ném ngay về phía hắn một cái nhìn cảnh cáo. Lệnh Hồ Thần lúng túng thu tay lại. Lăng Phong mặc dù đã đồng ý sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ không truy cứu tội đột nhập nữa nhưng lại chẳng đả động gì đến việc trả lại tinh chương nên bọn chúng cũng chỉ coi đó là một thủ đoạn Lăng Phong dùng để kiếm chế chúng. Đương nhiên không dám đòi lại. Mất đi tuyệt chiêu bí mật, một mình đối chọi với Khải Ân, bọn chúng thực sự không có nửa phần tự tin.
Một lúc lâu sau, tiếng long ngâm mới từ từ thu lại, thần quang trong mắt Lăng Phong càng thêm nội liễm. Để ý lâu người ta sẽ cảm thấy hai mắt hắn như biến thành hai hắc động tối om, đủ để hút toàn bộ tâm thần của người khác vào trong đó. Lệnh Hồ Thần tâm thần nhất chấn, mặc dù tu vi của hắn không bằng được Lăng Phong nhưng nhãn quang của hắn không phải quá tệ. Thấy dị trạng vừa rồi hắn chợt hiểu sau một khiếu vừa rồi, tâm tính tu vi của Lăng Phong lại có chút tiến bộ.