Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Vũ Sương phiêu nhiên rời đi, chỉ để lại một câu nói khiến người ta có vô số suy nghĩ đen tối.

Đột nhiên bầu không khí trở nên tĩnh lặng, những ánh mắt quỷ dị đổ dồn về phía Lăng Phong. Cảm nhận được vẻ mập mờ trong ánh mắt của họ, Lăng Phong chán nản đến sắp phát điên:

- Sự thực không như mọi người tưởng tượng đâu.

- Bọn ta tưởng tượng gì nào?

Cảnh Vân xòe tay, nói với vẻ vô tội.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tang Phi lộ ra một tia cười nhàn nhạt, khẽ lắc đầu, ánh mắt lấp lánh như đã nắm bắt được điều gì.

Lô Sâm tiến lên, thản nhiên vỗ vai Lăng Phong:

- Lão Lục, đừng giải thích nữa, mọi người ở đây đều hiểu mà.

Lăng Phong:

- …

Lại luyên thuyên thêm một hồi rồi bảy sư huynh đệ Lăng Phong cùng bước vào trong đại sảnh trú địa. Biết sư huynh đệ họ có chuyện riêng cần nói, những người còn lại cũng biết ý không đến quấy rầy.

Sau khi mọi người đều đã ngồi xuống, Đan Luân Nhĩ mới kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra:

- Mọi chuyện đại khái là như vậy.

Nhãn thần Lô Sâm lóe lên vài phần hung sá chi khí:

- Thương Khung phân hội âm hiểm như vậy, hừ, lão Lục nên giết chết hết bọn chúng mới đúng!

Tang Phi không nói câu nào nhưng ánh mắt lấp lánh một tua quang mang lạnh lẽo, hỏa quang nơi đầu ngón tay lập lòe như tinh mang.

Đan Luân Nhĩ kinh ngạc nhìn Lô Sâm, hắn phát hiện ba năm mình rời đi, vị nhị sư huynh này không chỉ tu vi tiến bộ mà thậm chí cả phong cách hành sự cũng thay đổi rất nhiều. Giết hết, những từ ngữ bạo liệt như vậy mà hắn thốt ra như chuyện đương nhiên! Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là những người xung quanh nghe thấy mà không có biểu hiện gì khác lạ như chuyện bình thường.

Trời ạ, Đan Luân Nhỉ than thầm trong bụng: Bọn họ có biết đối tượng mà họ đang thảo luận là ai không? Là Áo La thương hội, là Áo La thương hội đã đặt chân ở Thần Vẫn đại lục này hàng vạn năm!

Thấy Lăng Phong có chút ý động với lời đề nghị này, Đan Luân Nhĩ vội vàng chuyển chủ đề:

- Lần này may mà có lão Lục, không ngờ lão lục có thể một mình đánh hạ ba đại cửu tinh cao thủ, một chiêu giết chết hết bọn chúng! Tu vi này thực sự khiến người ta kinh diễm!

Những lời này vừa thốt ra, không khí đột nhiên lại rơi vào im lặng. Đan Luân Nhĩ ngạc nhiên nhìn mọi người, không hiểu mình vừa nói sai điều gì.

Một lúc sau, Lô Sâm mới cẩn thận hỏi:

- Lão Tam, đệ chưa từng nghe qua sự tích về lão lục sao?

- Chưa từng.

Đan Luân Nhĩ khó hiểu:

- Đệ sống trong Bách Phong Uyên, hôm nay mới đến Thương Khung Yếu Tắc.

- Chẳng trách.

Lô Sâm nói, rồi kể lại sơ qua về những sự tích của Lăng Phong.

Đan Luân Nhĩ nghe xong mà chết lặng không nói được câu nào. Sức chiến đấu của lão lục thì ra còn vượt xa tầm tưởng tượng của hắn! Còn trẻ như vậy mà đã có chiến tích khiến người khác chấn động. Chẳng trách lúc nãy kể lại chuyện đã xảy ra, bọn Lô Sâm lại có thái độ bình thản như vậy. So với bốn người Tần Chính, Thiên Địa Nhân tam sĩ có là gì?

Đan Luân Nhĩ cười khổ, thở dài:

-Vốn dĩ tấn cấp lên bát tinh đệ vẫn có vài phần tự ngạo, bây giờ so với lão Lục mới biết thiên ngoại hữu thiên, trước đây đệ đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Lô Sâm vỗ vỗ vai hắn vẻ thấu hiểu:

- Lão Lục là quái vật, người bình thường như chúng ta không thể so với quái vật được đâu. Sau này đệ sẽ thấy quen thôi.

Nhớ lại lúc mới gặp nhau, Lăng Phong chỉ có thể miễn cưỡng công phá “Kim võng quyển” của mình, bây giờ e rằng bản thân cũng không thể đỡ được nhất sáng chi uy của hắn! Trong lòng Lô Sâm cũng trào lên cảm khái cường liệt, bỏ lại hồi ức sau lưng, hắn quay sang hỏi:

- Đúng rồi, lão Tam, sao đẹ lại nghĩ đến chuyện bán tinh chương cho Thương Khung Phân Hội? Nghê Sa Y tinh chương nếu mang về Tinh Lam Thành sẽ đề thăng không ít chiến lực cho quân đội!

Nghe vậy, Đan Luân Nhĩ lộ ra vài phần ảo não:

- Không phải vì phượng hoàng chân tủy sao?

- Phượng hoàng chân tủy?

Lô Sâm kinh ngạc đứng bật dậy:

- Bên trong Áo La thương hội có phượng hoàng chân tủy? Lão Tam, thông tin này của đệ có phải là thực không?

- Thực hay không ai mà biết được!

Đan Luân Nhĩ lại lộ thêm vài vần căm hận:

- Chỉ trách đệ lúc mới có được vụ sa y không cẩn thận để lọt tin tức ra ngoài, kết quả bị đám mạo hiểm giả của Áo La thương hội bám theo, bọn chúng biết đệ muốn tìm phượng hoàng chân tủy nên mới đề ra kế sách trao đổi! Đệ nghĩ Áo La thương hội đã có lịch sử hàng vạn năm thì chuyện có phượng hoàng chân tủy cũng chưa biết chừng. Trước lúc giao dịch đệ còn cẩn thận lưu tâm, nếu như chúng có thể đưa ra phượng hoàng chân tủy thật thì sẽ giao luyện phương cho chúng, nếu như chỉ muốn mua lại với giá cao thì mang luyện phương giả ra giao dịch. Không ngờ chúng lại dùng thủ đoạn của bọn thổ phỉ!

Đây là lần thứ hai Lăng Phong nghe thấy phượng hoàng chân tủy. Lần trước khi chuẩn bị tự bạo chân nguyên lực cho nguyên Đan Luân Nhĩ cũng hét lên một lần. Lúc đó Lăng Phong không để ý, bây giờ thấy phượng hoàng chân tủy có vẻ rất huyền diệu, Lăng Phong mới hỏi:

- Nhị sư huynh, phượng hoàng chân tủy này có lai lịch thế nào?

Thấy thông tin mà Đan Luân Nhĩ có được chỉ là tin vỉa hè, Lô Sâm “hừ” một tiếng, ngồi phịch xuống không giấu nổi vẻ thất vọng. Thấy Lăng Phong hiếu kì, hắn trả lời:

- Lần trước lão đầu tử có nói về chuyện liên quan đến long tộc chắc đệ vẫn còn nhớ chứ?

Lăng Phong gật đầu, luận về long tộc, dù đã từng được Thích Thiên Ách cung cấp một vài thông tin về long tộc nhưng nếu so với một người đã từng thâm nhập vào Vô Tận Hoang Nguyên như Mạch Kha thì vẫn chẳng là gì.

- Long tộc mặc dù cường đại nhưng cũng chưa phải là sinh linh vô địch trên thế gian này. Tương truyền vẫn còn xó một loài mà sức mạnh và thiên phú không hề thua kém long tộc đó là phượng hoàng.

Lô Sâm để lộ thần tình xa xăm, chầm chậm nói:

- Phượng tộc còn thần bí hơn cả Long tộc, truyền thuyết về Long tộc thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy trong sách vở chứ tung tích Phượng tộc thì hầu như không có! Lão đầu tử năm đó bị Thôi Tư Đặc ám hại dẫn đến chân nguyên lực tổn thương phải cầu cứu hết các vị danh y tìm kiếm không biết bao nhiêu phương thuốc cuối cùng mới có được một đơn thuốc có vẻ hữu dụng, Đó là dùng phượng hoàng chân tủy trùng nghịch chân nguyên lực chi nguyên!

Dừng lại đôi chút hắn lại nói:

- Phương tộc là tiên thiên hỏa hệ cường giả, mức độ mẫn cảm với hỏa hệ nguyên lực bao giờ cũng vượt xa con người chúng ta. Nghe nói phượng tộc thực lực cường đại thậm chí còn có thể ngưng kết một giọt “chân tủy” trong cơ thể. Chân tủy này nếu được hấp thu luyện hóa có thể khiến hỏa hệ nguyên tố Thiên Hành Giả đề thăng nguyên tố thân và độ, triệt để củng cố chân nguyên lực chi nguyên! Chỉ có điều Phượng tộc tung tích mờ mịt. Người nói cho lão đầu tử biết phương pháp này cũng chỉ là nghe nói Phượng tộc hình như tồn tại trong Vô Tận Hoang Nguyên, nhưng ai dám thâm nhập vào nơi hung hiểm đó để tìm kiếm chứ?

Lô Sâm ngữ khí ngập tràn vẻ nuối tiếc. Trong lòng hắn sớm đã coi sư tôn như một người cha. Phàm chỉ là một tia hi vọng hắn cũng nguyện giành giật cho Mạch Kha, nhưng hoàn toàn không có đầu mối. Dù hiếu tâm hơn mười lần như vậy căn bản cũng không thể làm gì!

- Hừ, chỉ hận cái tên Thôi Tư Đặc ấy, nếu như có cơ hội gặp phải, ta nhất định…

Đan Luân Nhĩ mặt đầy vẻ căm hận.

- Không sai, người này tâm tính âm tàn, chỉ vì chí cấp tinh chương mà hạ thủ với sư tôn, thật đúng là tội ác tày trời!

Lô Sâm căm hận nói rồi nhanh chóng lộ ra một tua cười vui vẻ:

- May mà lão Lục vẫn đòi được một chút lời. Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng hôm qua ta vẫn cảm thấy sảng khoái vô cùng! Chỉ tiếc là chưa lấy được mạng của tên Tây Ân đó!

- Chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà.

Lăng Phong thản nhiên nói, nhớ lại chuyện đêm hôm đó Tây Ân thi triển pháp ấn suýt lấy mạng của mình, một trận sát ý lạnh lẽo lại trào lên trong lòng hắn.

Đồng thời, danh từ “phượng hoàng chân tủy” cũng in sâu vào tâm trí hắn, trong Áo La đế quốc thì chuyện liên quan đến Long tộc rất hiếm thấy nhưng Thích Thiên Ách nói long tộc trong Vô Tân Hoang Nguyên rất có quy mô! Có lẽ Phượng tộc cũng vậy, có thể những ghi chép về phượng tộc trong cảnh nội Áo La ít nhưng không có nghĩa Phượng tộc không tồn tại trên đại lục này. Nếu như sau này có cơ hội hắn nhất định phải đi Vô Tận Hoang Nguyên một chuyến!

Từ sau khi chân tâm tiếp nhận Mạch Kha, Lăng Phong đã coi ông như người thân của mình, vì người thân có chết hắn cũng cam lòng!

Thầm hạ quyết tâm, Lăng Phong đang định lên tiếng nói chuyện thì đột nhiên thần tình của hắn nhất động, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc vô hạn. Trong cảm tri của hắn, một luồng linh hồn ba động cường liệt như cụ phong đại lãng điên cuồng sôi trào, áp súc, biến ảo, tích súc cho tới đỉnh phong thì độ nhiên phun trào, thượng trùng tới tận vân tiêu!

Lúc này bọn Lô Sâm cũng phát hiện ra điều này, bọn họ cảm thấy sâu trong tâm linh đang phát hiện một tia rung động vi diệu, như đang bị một tảng cự thạch đè xuống. Ngay sau đó, một đạo hào quang thất thải trùng thiên mà lên, chiếu rọi khiến hư không quang mang lưu chuyển, mỹ luân mỹ hoán! Bên trong quang mang là một khối ngân mang không ngừng run rẩy co rút lại, có vẻ cực kì bất ổn định. Hình như là ở hướng phòng Lăng Phong!

Lăng Phong thấy vậy thân thể nhất chấn, lao vội ra ngoài!

Đầy phòng quang thải!

Sau khi bước vào phòng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là như vậy. Căn phòng nhỏ ngập tràn vụ trạng nghê hồng thải quang, ẩn hiện biên trong còn có hư ảnh của một con phi cầm đang sải cánh bay lượn, căn bản bỏ qua tất cả những ngăn cản vật lý, trực tiếp trùng thượng vân tiêu.

Mộc Vũ Sương không ngừng run rẩy, tụ oánh kiếm linh huyền phù trước mặt nàng bên trong như đang thừa thụ áp lực cực đại. Từng đường ngân bạch sắc niệm thức hữu hình hữu chất diễn hóa ra tứ phía, kiềm chế mạn không quang thải.

Một luồng thải quang lớn cỡ ngón tay chầm chậm huyền phù giữa không trung, ngưng tự thành một phiến mặc thần thạch. Thải quang đều là do dung hợp linh hồn vật tính tố linh mặc huyễn hóa mà thành. Thiếu nó là thiếu một hần vô cùng quan trọng, căn bản không thể thuận lợi luyện chế tinh chương. Thải quang như không cam tâm nhận mệnh, ra sức giãy giụa khánh cự lại niệm thức ba động. Mộc Vũ Sương rất cố gắng, mồi hôi lấm tấm trên trán thành những giọt lớn, thấp ý di mạn khiến khuôn mặt nga noãn của nàng trở nên hồng nhuận trong suốt.

Mộc Vũ Sương thấy Lăng Phong bước vào nhưng nàng không tiện lên tiếng, nhìn mặc thần thạch không chớp mắt. Niệm thức như ba như lãng, khống chế cho thải quang rơi xuống theo một lộ tuyến cố định. Mỗi một đường thải quang rơi xuống như trĩ đồng cử tạ, cảm giác nặng nhọc vô cùng. Bên trên mặc thần thạch bị một sợi dây đầy vẻ thần bí phủ hết một nửa. Mộc Vũ Sương đã gần thành công nhưng đáng tiếc đến cánh cửa cuối cùng thì niệm thức của nàng lại cạn kiệt.

Lăng Phong biết nếu như quá trình luyện chương bị gián đoạn thì tinh chương sẽ bị hủy hoại, hơn nữa linh hồn còn bị tổn thương! Nhìn bộ dạng cố gắng này của Mộc Vũ Sương rõ ràng là đang dốc hết toàn bộ niệm thức, chẳng may thất bại hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK