Lăng Phong để ý thấy đoàn người phía trước phải đến hai trăm người mà không khỏi cảm thấy kì lạ. La bàn định vị chỉ có một trăm cái, ở đâu ra nhiều người đến vậy? Sau khi lên tiếng thắc mắc thì được Mã Lạc hì hì giải thích:
- Lăng tiên sinh vậy là không biết rồi, những mạo hiểm giả như chúng ta trên người đương nhiên không có la bàn định vị, nhưng chúng ta vốn đã quen cuộc sống mũi đao liếm máu. Một chuyện thú vị như thế này ai lại không muốn tham gia chứ? Lăng tiên sinh, ngài đã đến đây rồi vậy trên người hẳn phải có la bàn định vị chứ?
Lăng Phong cười cười, không trả lời. Lệnh Hồ Thần bên cạnh vẫn đóng tốt vai diễn của một thủ vệ, nghe thấy vậy “hừ” một tiếng, lạnh lùng nói:
- Mã Lạc, các người xem náo nhiệt là giả, còn muốn đục nước béo cò là thật? Lần mạo hiểm này e rằng chưa đến nơi đã có vô số người chết. Các ngươi đi phía sau liệu chẳng phải có tâm muốn chiếm tiện nghi sao?
Mã Lạc trợn mắt, vội vàng biện bạch:
- Hồ ly, cái này ngươi nói sai rồi! Xuất môn lang bạt, sinh tử là do ý trời, không thể trách người khác được. Nếu như có ai ngã xuống, người khác vét sạch những thứ có giá trị trên người kẻ đó thì đó cũng là chuyện bình thường. Hai huynh đệ ngươi không lẽ chưa từng làm những chuyện ấy sao? Chỉ cần không phản bội lương tâm của chính bản thân mình là được. Mà ngươi nói cũng lạ, không lẽ ngươi coi chúng ta cũng giống bọn họ?
Hắn đùng đùng chất vấn, vừa nói vừa liếc mắt về phía một đội ngũ khác.
Đám mạo hiểm giả vây quanh Mã Lạc nghe Lệnh Hồ Thần nói vậy cũng có vẻ không vui. Bản thân Lệnh Hồ Thần sau khi nói ra cũng biết mình sai, nhưng nếu hạ mình xin lỗi thì lại sợ mất mặt. May mà Lăng Phong ở bên cạnh hiếu kì hỏi:
-Những người đó làm sao?
Lăng Phong để ý thấy lúc nãy Mã Lạc nhắc đến đám người khác, thái độ có vẻ khinh thường. Nhóm đó có khoảng mười hai người, nhìn cách ăn mặc rõ ràng là thuộc về mạo hiểm giả. Nhưng bọn Mã Lạc hình như cố ý muốn cách ly với chúng.
- Bọn chúng là thú liệp giả.
Lệnh Hồ Thần vội vàng trả lời. Thấy Lăng Phong có vẻ không hiểu, hắn lại tiếp tục giải thích:
- Mạo hiểm giả phần lớn đều là liệt sát ma thú hoặc lấy một chút nguyên liệu đem bán. Đối tượng săn bắt của chúng ta là thiên địa tự nhiên! Nhưng thú liệp giả thì không giống vậy, đối tượng mà chúng rình rập là con người!
Lăng Phong thoáng giật mình. Săn người?
- Bất luận mạo hiểm giả hay thương đội, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi giăng bẫy sẽ đều trở thành mục tiêu săn bắt của chúng hết!
Ngữ khí của Lệnh Hồ Thần có một chút lành lạnh:
- Bọn chúng là một đám người tôn sùng tín ngưỡng lợi ích trần trụi. Trong mắt bọn chúng căn bản không có đạo nghĩa lễ pháp. Chỉ cần đủ lợi ích, bọn chúng sẵn sàng trở mặt vung đao với chúng các huynh đệ của mình! Thủ lĩnh của đội ngũ tên Lý Tư, là một thú liệp giả nổi tiếng. Nếu như gặp phải ngươi đó ngươi nhất định phải cẩn thận.
Nói xong những lời này, Lệnh Hồ Thật tự cười khổ trước. Nếu như Lý Tư và vị đang ở trước mắt mình đụng nhau thật thì người phải cẩn thận có lẽ là Lý Tư mới đúng?
Lăng Phong nhìn về phía người có tên Lý Tư đó. Người này tóc đen mềm mại, mặt mũi tròn trịa như một đứa trẻ vẫn còn chưa hết trĩ khí. Cả con người toát lên vẻ nhu nhược. Phát hiện thấy Lăng Phong nhìn mình hắn còn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng vô hại. Chỉ có khóe mắt hơi nheo lại đang tỏa ra mùi tanh của máu ~ một mùi máu tanh điên cuồng!
Đúng là một kẻ nguy hiểm. Lăng Phong đưa ra nhận xét! Một khi gặp phải những đối thủ kiểu này nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình, thẳng tay chém giết, tuyệt đối không được mềm lòng.
Lý Tư và Mã Lạc xem ra là thủ lĩnh của hai trận doanh mạo hiểm giả khác nhau. Những người khác đều thể hiện thái độ phục tùng họ một cách rõ ràng. Chỉ có thái độ của Lý Tư là có chút xa cách, tựa hồ như sự tôn kính của người khác đối với hắn mà nói không có cũng chẳng sao. Liên tưởng đến đặc tính của thú liệp giả, Lăng Phong cũng hiểu được phần nào thái độ đó. Nếu như ngươi có thể bỏ đồng đội vì lợi ích thì đoàn kết hay xa cách còn quan trọng nữa không?
Lại tán dóc thêm một hồi nữa, đột nhiên một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau:
- Lăng đại ca!
Hướng về phía giọng nói, Lăng Phong nhận ra người quen, cũng mỉm cười nói:
- Hổ Đầu, đệ cũng đến đây à?
Vân Hổ Đầu mặt mũi hớn hở chạy đến, đằng sau là Phí Lộ tay vẫn còn xách theo bình nước. Vừa nhìn thấy Lăng Phong, Phí Lộ liền nhíu mày, khinh khỉnh quay đầu bỏ đi.
Tiểu nha đầu chắc là vẫn còn ghi hận chuyện lần trước.
- Đúng vậy, Lăng đại ca, huynh cũng tham gia chuyến mạo hiểm này sao? Hác đại ca đâu, huynh ấy không đến à?
Sự vui mừng không giấu giếm của Vân Tường làm Lăng Phong cũng cảm thấy vui lây, cười xòa nói:
- Hác Vận bận tu luyện nên không tham gia chuyến mạo hiểm này.
- Ồ, vậy à. Hi vọng Hác đại ca sớm tu luyện hữu thành.
Nói đoạn, Vân Tường lút liếc về phía Phí Lộ, thì thầm nói:
- Đệ vẫn chưa đa tạ được chỉ điểm của Hác đại ca. Hiện tại, thái độ của Lộ Lộ đối với đệ đã cải thiện hơn rất nhiều.
Lăng Phong thoáng giật mình, không nhịn nổi cười. Không ngờ những lời nói tùy tiện của một kẻ mù tình yêu cũng phát huy tác dụng. Đúng là khiến người ta khóc không nổi mà cười cũng không xong.
- Tường nhi, vị này là ai, sao không giới thiệu với ta?
Đằng sau Vân Tường bỗng xuất hiện một vị lão giả đầu tóc bạc phơ. Lão giả da dẻ mịn màng như da trẻ con, tóc búi sau gáy, chính là “sư bá” mà bọn Vân Tường vẫn hay gọi: Lôi Trạch Ân!
Vân Tường ngỡ ngàng nhìn Lôi Trạch Ân, nói:
- Lăng đại ca, giới thiệu với huynh vị này là Lôi sư bá. Sư bá, vị này là Lăng đại ca.
Mặc dù tuổi tác của Lăng Phong chưa chắc đã hơn Vân Tường nhưng Vân Tường vẫn gọi hắn là “ca” một cách rất tự nhiên và những người xung quanh cũng không ai cảm thấy không ổn.
- Xin chào Lôi tiên sinh.
Lăng Phong khẽ khom người, nhưng mắt lại ngước lên một cách vô thức.
Đột nhiên, thân thể Lăng Phong nhất chấn, thần sắc lộ chút hoảng sợ. Hắn cảm nhận được trên người Lôi Trạch Ân một luồng khí tức như hải như uyên. Luồng khí tức này như một cái hang lớn hút sạch toàn bộ cảm tri của hắn vào trong đó!
Phát sinh dị trạng như vậy chỉ có hai loại khả năng. Một là người này tu luyện một loại công quyết đặc thù nào đó. Hai là tu vi của người đó vượt xa bản thân!
Lôi Trạch Ân cười híp mắt, coi như không nhìn thấy nét kinh ngạc trong mắt Lăng Phong, nói:
- Lăng Phong? Có phải là Lăng Phong đã từng đánh bại hoàng tử của Áo La Đế Quốc không?
Lúc kết giao cùng Vân Tường, Lăng Phong chẳng hề giấu giếm tên họ thật của mình. Lúc đó Vân Tường đang đau khổ nên cũng không nghĩ nhiều về hàm ý sau cái tên “Lăng Phong”. Bây giờ nghe Lôi Trạch Ân nhắc, Vân Tường mới ngạc nhiên hỏi lại:
- Lăng đại ca, huynh chính là Lăng Phong đó?
- Đúng vậy.
Lăng Phong mỉm cười:
- Lôi tiên sinh quá khen, trận chiến đó là ta thua.
Lôi Trạch Ân khẽ khoát tay, thần tình có chút không vui:
- Có được tư nguyên to lớn của Võ Thần mà Tần Chính chỉ miễn cưỡng hơn ngươi một bậc. Về lý mà nói là ngươi thắng rồi! Đổi thành điều kiện ngang nhau, hắn không bao giờ tới được trình độ đó.