Nhất chiêu đắc thủ, Lăng Phong biểu tình mặc dù ngơ ngơ nhưng nhãn thần thì tràn ngập cảm giác nghi hoặc và cuồng hỉ. Xòe bàn tay, thần bí mệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Trên đó là ba quang điểm. Mặc dù chỉ có một viên đỉnh đoan nhất nhưng vì chưa tích súc hoàn chỉnh, còn thiếu một phần ba nữa nên chưa chuyển hóa thành hắc sắc!
Thế nhưng hôm nay, phần diện tích bị thiếu đó lại biến huyễn thêm được một chút hắc sắc. Bây giờ chỉ có một phần năm là vẫn còn kim quang lấp lánh.
Một loại minh ngộ lóe lên trong thức hải Lăng Phong, hắn nắm chặt mệnh bài trong tay, thầm nghĩ: thì ra là vậy!
Trước đây lúc còn ở trong Càn Thiên Giới, Lăng Phong sớm đã đoán mệnh bài có lẽ là một loại linh hồn hệ linh khí. Chỉ có điều loại linh khí này muốn sử dụng được phải có điều kiện vô cùng hà khắc, phải thu nạp sát lục khí tức. Từ sau khi rời khỏi Càn Thiên Giới, Lăng Phong mặc dù đã thử sử dụng nhưng ngoài cảm nhận kĩ năng phù trợ ẩn thân ra, linh hồn tinh kĩ ẩn hàm trong đó hoàn toàn không thể động dụng.
Hơn nữa bất luận giết cường giả đẳng cấp nào khí tức sát lục cuối cùng cũng tích súc không đủ!
Cứ như vậy, Lăng Phong cuối cùng cũng hiểu được. Xem ra muốn sử dụng thần bí mệnh bài này thì phải thỏa mãn điều kiện là sát diệt được sinh vật sử hữu linh hồn công kích. Nhất chiêu vừa rồi thêm một lần nữa khẳng định suy đoán của Lăng Phong! Bất luận Ô Tô là thủy hệ cường giả nhưng hắn thân là ngụy linh cấp cường giả, bản thân vực năng ẩn hàm linh hồn áp chế lực, cũng coi như miễn cường phù hợp điều kiện.
Còn thiếu chút nữa thôi!
Lăng Phong thoáng có vẻ nuối tiếc, trong trận huyết tinh thí luyện đầu tiên đã tham sát qua tinh kĩ uy lực trong đó. Khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi lưu lại cho Lăng Phong một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Luồng khí tức đó ngoại tiết ra ngoài vô cùng ít, còn bản thân mình thì như rơi xuống một hố băng. Nếu như tu vi không đại tiến Lăng Phong cũng hoài nghị liệu bản thân mình có thể kiên trì được nửa giây trong luồng khí tức đó không!
Công kích lực cường đại như vậy nếu như có thể nắm bắt, e rằng dưới linh sĩ không một ai có thể trở thành đối thủ của mình? Thầm cảm thấy nuối tiếc, Lăng Phong liếc nhìn lên trời, trên đó trận kịch chiến giữa hai người Dạ Côn Ngô vẫn đang diễn ra, nhãn thần ánh lên một tia quang mang xanh mướt, quang mang đó người ta gọi là "đói khát".
Mặc dù đang kịch chiến nhưng Dạ Côn Ngô vẫn còn thời gian để ý đến những chuyện khác. Ban đầu hắn tưởng hai chiêu vừa rồi của Lăng Phong chỉ là làm trò. Nhưng khi thấy Lăng Phong giết chết Ô Tô thì hắn nhận ra ngay thì ra mình cũng bị lừa! Lại nhìn Công Tôn Hoằng đang giao chiến với mình, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu như không phải vì nghĩ bọn chúng thông đồng với nhau đến cướp Long Tộc ngọc bích thì bản thân cần gì phải chiến đấu chứ? Dùng ngôn ngữ đuổi tên kình địch trước mặt này đi không phải tốt hơn sao?
Hối hận thì đã muộn, hắn chỉ còn biết rống lên một cách giận dữ:
- Tiểu tử vô sỉ, dám lừa bổn tọa?
Như bị rắn độc để ý, Lăng Phong nổi da gà, rồi một chuyện khiến hắn không ngờ nữa lại xảy ra, dạ Côn Ngô nãy giờ có vẻ chiếm ưu thế hơn đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ta với ngươi tạm dừng chiến, giết chết tên tiểu tử vô sỉ này trước đã?
Lời này đương nhiên là nói với Công Tôn Hoằng. Công Tôn Hoằng cũng phát huy đầy đủ bản lĩnh hiểu chuyện, gật đầu nói:
- Ta cũng đang có ý đó, sau khi giải quyết tên tiểu tử này ta cũng coi như giữ lời hứa với Võ Thần Phong, lúc đó sẽ cùng Dạ trưởng lão nhất tranh Long Tộc ngọc bích!
Chuyện này là thế nào?
Lăng Phong than thầm trong bụng: đùa gì chứ? Hai đại linh giả truy sát? Dù bây giờ hắn có mọc cánh cũng không thể chạy thoát được. Hai tên này không ngốc như Ô Tô, chỉ cần bọn chúng hợp lực triển khai linh vực thì hàng trăm dặm vuông quanh đây sẽ bị bao phủ, có dùng mệnh bài cũng không thể chạy thoát!
Khí tức mạnh mẽ ngưng trọng cuối cùng cũng tới gần, tiếp cận với tất sát nhất chiêu, tâm trạng Lăng Phong cũng trở nên tỉnh táo chưa từng có. Niệm thức vận chuyển như thiểm điện, chiếu rọi ngoại giới một cách vô cùng rõ nét.
Trong chớp mắt, hắn phát hiện ra không ít điểm không ăn ý giữa hai người. Nếu như đủ sức mạnh thì có thể nhất kiếm phá khai!
Nhưng Lăng Phong căn bản không có sức mạnh đó.
Bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh!
Cương khí, hỏa hệ nguyên lực, linh hồn niệm thức năng lượng, thậm chí ngay cả lực bạo phát kì diệu do tu luyện vô cốt nhu thân mang lại trong khoảnh khắc này cùng tụ hợp lại. Dù có chết thì cũng phải chiến!
Ý chí chiến đấu nồng liệt bùng cháy, hai mắt Lăng Phong như huyễn hóa thành hai quả cầu lửa nhỏ, thiêu cháy thôn phệ thiên địa vạn vật.
Tinh Thiết Kiếm từ từ tham xuất. Lăng Phong mỗi một tấc tinh thần đều ngưng tụ lại nơi mũi kiếm, toàn thân truyền xuất ra bạo minh chi âm kịch liệt!
Cuồng hãn nhất kích của hai đại linh giả chỉ còn cách chưa đầy trăm trượng!
Đối với linh giả mà nói, khoảng cách này chỉ là tích tắc!
Đang trong lúc nguy cấp thì một loạt thanh âm hỗn loạn vang lên như tiềm long thức tỉnh đang rũ bụi bẩn trên người. Động tĩnh ban đầu chỉ như một mầm cây mùa xuân rất nhỏ, rồi mỗi lúc một cuồng mãnh, dần dần như kinh lôi oanh hưởng, khiến đầu óc người ta cũng phải kêu lên ong ong.
Hai kẻ tấn công dừng cước bộ, vừa kinh nghi, vừa cuồng hỉ nhìn về phía phát ra động tĩnh, đó là một viện lạc nhìn có vẻ u thâm, rộng chừng mười mẫu được bao bọc bởi những ngọn núi cao sừng sững: Chấp Pháp Điện!
Một đường khí lãng mang theo vô số sa thạch nặng nề bắn về thiên tế, vẽ nên một đường thẳng đứng. Vân khí rầm rầm rung động, nửa ngày vẫn chưa thấy dừng. Trong khí lãng bắn ra có những tia quang mang ôn nhuận nhập tâm như thượng giai dương chi bạch ngọc. Dù chỉ cần nhìn qua một lần là người ta đã lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp.
- Đây là, đây là…
Công Tôn Hoằng mặt đầy vẻ chấn động, thốt lên từng chữ:
- Long Tộc ngọc bích?
Mặc dù trước đó chưa từng nhìn thấy Long Tộc ngọc bích nhưng nhìn thấy cảnh tượng khó tin này suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Công Tôn Hoằng là Long Tộc ngọc bích! Quay đầu nhìn Dạ Côn Ngô, hắn mới hiểu người này không hề nắm giữ Long Tộc ngọc bích, vậy trận đấu vừa rồi là vô nghĩa sao?
Giận dữ trợn mắt nhìn Lăng Phong, Công Tôn Hoằng không còn để ý đến chuyện tiếp tục xuất thủ nữa mà dồn toàn bộ tâm thần cho đối thủ cạnh tranh lớn nhất là Dạ Côn Ngô.
Dạ Côn Ngô lạnh lùng phẩy tay áo, mười hai thân ảnh tổ thành một đường tinh hoàn, bao vây lấy thân thể của hắn còn hắn thì bay nhanh về phía Chấp Pháp Điện. Công Tôn Hoằng mục quang vi ngưng, ha ha cười nói:
- Dạ trưởng lão, chuyện tốt như thế này sao ngài có thể độc chiếm một mình được!
- Tiểu bối, có gan thì cùng ta thử xem sao!
Trận kịch chiến lúc nãy Mạnh Viễn Sơn căn bản không thể can thiệp. Nhìn gia tộc bị hủy hoại thành một đống hỗn loạn, một người có cảm tình thâm mãnh với thương hội tổng bộ như Mạnh Viễn Sơn giận đến nổ đom đóm mắt!
Trông thấu thần tình lo lắng của Mộ Dung Yên, Lăng Phong thoáng do dự rồi nhanh chóng ra hiệu cho cô chăm sóc Kiều nguyên soái còn mình thì chạy vào Chấp Pháp Điện. Từ xưa đến nay Lăng Phong luôn là người vô cùng bình tĩnh, chưa có điều gì khiến hắn kích động.
Lúc nhìn thấy hai đại linh giả tranh giành với nhau, hắn đã định quay đầu bỏ đi, không muốn tham gia nữa. Nhưng cứ nghĩ đến luồng quang mang thôi xán như bao gồm quang mang của cả thiên địa thì tâm trí của hắn lại bị thu hút hoàn toàn!
Cảm giác kì diệu đó giống như khoảng khắc thần giao lúc linh hồn của hắn và Mộc Vũ Sương cộng minh với nhau, kích động và khát vọng vô bỉ lan khắp cơ thể. Trong đầu chỉ có một niệm thức duy nhất là đi xem, nhất định phải đi xem!
Nếu không được tận mắt nhìn thấy, Lăng Phong có lẽ sẽ hối hận cả đời!
Một ý nghĩ mơ hồ nổi lên trong lòng hắn: Đại viên mãn linh tôn là cảnh giới như thế nào? Có mị lực ra sao? Hắn cảm thấy những gì mà mình biết trước đây hình như đã sai, "đại viên mãn linh tôn cấp" mà Dạ Côn Ngô nói không đơn giản như thực lực linh tôn của Ôn Đình! Thậm chí còn huyền ảo hơn sức mạnh của Thang Thần.
Nghĩ đến Thang Thần mà hắn lại càng thêm hổ thẹn, huyết dịch trong người như muốn sôi trào. Mối nhục này ta sẽ trả lại gấp trăm lần! Ta sớm đã hạ quyết tâm rồi, sẽ có một ngày ra lên Võ Thần Phong đòi lại công đạo!
Tâm tư mặc dù kiên định nhưng Lăng Phong hiểu từ lân phiến trảo mà Thang Thần triển lộ ra thì thực lực của Võ Thần Phong đã mạnh đến đáng sợ. Hơn nữa còn cả vị Võ Thần chưa từng lộ diện nữa? Mối hận này nếu muốn báo thì phải có thực lực vô bỉ, có lẽ Long Tộc ngọc bích trước mắt chính là một cơ hội lớn?
Khoảng cách ngàn trượng chớp mắt đã tới.
.