Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha ha ha, đám người công quốc Tinh Lam các ngươi lẽ nào chỉ là một lũ trứng hôi, mềm yếu thôi sao?

Thanh niên tráng hán đứng tại trung tâm lôi đài, ánh mắt ngạo thị đảo qua những người bên dưới. Mà bọn họ phần lớn đều là người của công quốc Tinh Lam, lúc này nghe thấy hắn nói vũ nhục như vậy, liền trở nên tức giận.

- Quá khi dễ người rồi!

Một thanh niên trẻ tuổi bay lên lôi đài, lớn tiếng nói:

- Công quốc Tinh Lam Ô Thản Thành, Khắc Lỗ Đốn! Thỉnh tiếp chiêu!

Lời nói còn chưa dứt, thanh niên tráng hán đã cầm tiên thối đánh ra một đạo kình khí màu đen như muốn xé rách bầu trời!

Thanh niên trẻ tuổi kia thấy vậy kinh hãi, cuống quít triệu hồi Cự Linh, có thể thấy Cự Linh của hắn bất quá chỉ là sơ giai mà thôi. Thực lực song phương thật sự cách biệt quá lớn, Cự Linh không thể giúp hắn chống đỡ một chiêu vừa rồi. Liền thấy tiên thối kia hung hắng đánh bay cả người hắn cùng Cự Linh rơi xuống lôi đài!

- Hừ, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!

Thanh niên tráng hán khinh thường nói.

Bên dưới lôi đài, một thanh niên mặc trường bào màu tím, khoảng chừng ba mươi tuổi, nếu là người bình thường mặc y phục như vậy không tránh khỏi có chút tục khí, nhưng trường bào này mặc trên người hắn lại có vẻ đặt biệt tương xứng, không những vậy còn tăng thêm vài phần quí phái. Hai hàng lông mày của hắn tựa như tơ tằm, vành tai cực lớn, làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh.

Bên trái của thanh niên nọ là một nữ tử, nàng mặc một bộ y phục màu trắng đơn giản, nhưng có thể thấy được làm bằng chất liệu cực kỳ tinh xảo, phảng phất như trong đó có quang mang nhu nhuận chớp động. Khuôn mặt nàng tuy không phải rất xinh đẹp, nhưng lại làm người ta khi nhìn vào có cảm giác yên ổn. Nếu có người quan sát tinh tế chút, sẽ cảm thấy xung quanh khuôn mặt nàng tựa như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, làm mọi người có cảm giác tuy ở gần, nhưng lại không dám lại gần. Cảm giác không dám lại gần này cũng không phải vì nàng cao ngạo, mà do thiên sinh tạo thành, phảng phất như nàng chính là lạc thần nữ trên thiên giới, khiến người phàm tục không dám khinh nhờn.

Ở bên cạnh hai người chính là Mộ Dung Yên, mà như thường lệ ở phía sau nàng là Ốc Đặc.

- Mộ Dung chấp sự, thật sự xin lỗi xin lỗi, tính cách vị huynh đệ Phí Ân này của ta chính là thô lỗ như vậy, đã mang đến cho quý thương hội nhiều phiền phức.

Cho dù là đang xin lỗi, nhưng trong giọng nói của người thanh niên nọ vẫn mang ngữ khí cao ngạo.

- Thái Tử khách khí rồi!

Mộ Dung Yên khẽ khom người thi lễ nói. Nếu có người nghe được bọn họ nói chuyện, nhất định sẽ bị hù dọa mà sợ, vì trong Áo La đế quốc, cho dù là người thừa kế vương quốc cùng lắm cũng chỉ được gọi là "Vương tử", có tư cách được xưng tụng là "Thái Tử" chỉ có một người - đó là người thừa kế của Áo La đế quốc!

Vậy người thanh niên này hẳn chính là người được mệnh danh thanh niên đệ nhất nhân, có cơ hội tiến nhập Thánh Vực, Thái Tử Tần Chính.

Mộ Dung Yên nhìn nữ tử bên cạnh, không nhịn được, nói:

- Vị muội muội này khí chất thật tốt, không biết nên xưng hô như thế nào?

Dựa theo đạo lý mà nói, nàng không nên nói như vậy, dễ xúc phạm kỵ húy của người khác. Nhưng là không biết vì sao, khi nhìn tới nữ tử này, nàng liền không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình. Đều là nữ tử, đồng thời từ nhỏ đã biểu lộ dung mạo phi phàm, Mộ Dung Yên tự nhiên là người tâm cao khí ngạo, thế nhưng đứng trước nữ tử này, không ngờ nàng lại cảm thấy tự ti...phảng phất như mình chỉ xứng làm nha hoàn của đối phương vậy,

Nữ tử ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, mà dáng điệu này của nàng dịu dàng không nói lên lời:

- Mộ Dung tỷ khách khí rồi, tiểu muội tên là Mộc Vũ Lâm, tỷ tỷ cứ gọi thẳng tên muội là Vũ Lâm cũng được.

Nụ cười trong sáng của nàng càng làm Mộ Dung Yên cảm thấy tự ti mà cúi đầu xuống, trong lòng không khỏi cảm thán:

- Một nữ tử như vậy, không biết nhân tài cỡ nào mới có thể xứng đôi với nàng?

Tần Chính vẫn đang quan sát phía trên lôi đài, thân thể chợt nhoáng lên, nội tâm của hắn dâng lên một cảm giác bi ai mạnh mẽ. Đối với vị sư muội xinh đẹp như thiên tiên này, không phải hắn chưa từng có suy nghĩ không an phận, thế nhưng song phương chênh lệch như vậy, cho dù bản thân hắn có thân phận là người thừa kế của Áo La đế quốc, thì ở trước mặt nàng, căn bản cũng không đáng nhắc tới.

- Ha ha ha ha, xem ra công quốc Tinh Lam các ngươi cũng chỉ có Kiều Sâm Đặc là đáng để chờ mong!

Phí Ân lại nhấc chân đá bay một người khiêu chiến nữa từ trên lôi đài xuống, cười ha hả nói:

- Lẽ nào không có ai trong các ngươi có khả năng cùng ta đấu một trận sao?

Bị ánh mắt của hắn đảo qua, đám người quan chiến bên dưới tuy rằng lửa giận thiêu đốt, nhưng trong lúc nhất thời không ai có dũng khí lên đài!

Đúng vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên:

- Ta đến chiến với ngươi!

Lăng Phong từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, thanh âm của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rõ ràng vào tai mọi người.

Mộ Dung Yên thấy Lăng Phong tiến đến, con mắt đột nhiên sáng ngời, Tần Chính cũng dùng ánh mắt tra xét hướng về phía hắn.

Lăng Phong đang bước chậm tới lôi đài, thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi nghiêng về phía Mộc Vũ Lâm, sau đó thân thể đột nhiên chấn động! Mọt cảm giác kỳ quái lan tràn từ bụng lên đến đầu, loại cảm giác này cực kỳ vi diệu, khiến trong khoảnh khắc hắn dường như thấy rõ nội tâm của nữ tử đối diện, nội tâm nàng thanh lãnh.

Mà thân thể Mộc Vũ Lâm cũng đồng dạng chấn động, xoay người lại, nàng kịnh dị nhìn về phía Lăng Phong, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, một cảm giác xúc động kỳ quái tràn ngập trong lòng hai người!

...

Cùng lúc đó, trong Cung Phụng Các tại Băng Phong thành.

- Hô!

Khải Ân thân thể xích lõa, nặng nề đánh ra một quyền, "binh" một tiếng, cự thạch trước mặt liền bị vỡ ra thành từng mảnh.

- A, không sai, chỉ cẩn tiến thêm một bước nữa, một quyền này của người có thể làm bên trong cự thạch bị chấn thành bột, mà bề ngoài lại nhìn như không hề hư hao chút nào, khi đó Thốn Kích Quyết của ngươi mới tính là tiến nhập tầng thứ bảy!

Băng Thần Tử xuất hiện ở phía sau hắn, gật đầu khen ngợi.

- Sư phụ, người đến từ khi nào vậy?

Khải Ân có chút thất vọng nói:

- Con cũng có cảm giác Thốn Kích Quyết của mình từ sau khi tiến nhập tầng thứ sáu, liền bị hạn chế vô hình, nếu muốn tiến thêm một tầng nữa thì đột phá vô cùng khó khăn.

Hắn khổ sở nhức đầu nói.

Băng Thần Tử mỉm cười:

- Không nên nóng vội, sáu tầng đầu tiên của Thốn Kích Quyết chỉ cần dựa vào khổ tu là có thể đạt thành, thế nhưng để đột phá tới tầng thứ bảy thì cần phải có kỳ ngộ. Năm đó nếu không phải đối chiến cùng vị Đại trưởng lão Giản Gia Na kia, ta cũng không thể lĩnh ngộ được thêm tầng này! Do đó con nên ra ngoài một thời gian đi.

- Sư phụ, ý người là gì?

- Thương Khung Hội Chiến sắp bắt đầu, năm đó ta cùng với Kiều Sâm Đặc nguyên soái của công quốc Tinh Lam từng gặp mặt một lần, ở đây ta có một phong thư, con cầm nó đi bái kiến Kiều nguyên soái thỉnh hắn cho con tham gia xuất chiến lần này.

Băng Thần Tử cầm một đưa ra một phong thư màu vàng nói:

- Không trải qua một phen ma luyện, tu vi của con không cách nào chân chính đột phá được.

- Công quốc Tinh Lam -

Khải Ân lộ ra một tia hỉ sắc, nói:

- Có phải con có thể gặp được đại ca không?

- Trong mắt con chỉ có tên đại ca kia sao!

Băng Thần Tử giáo huấn một câu, thấy Khải Ân ngượng ngùng đứng gãi đầu, hắn ngẫm lại cũng không khỏi bật cười, tên đồ đệ bảo bôi này của hắn vì Lăng Phong không chút do dự lựa chọn đối đầu cùng Băng gia a, bản thân mình cũng là ăn giấm chua đây?

Băng Thần Tử lắc đầu, nói:

- Lăng Phong đúng là thiên tài mà cả đời ta ít gặp, thực sự là rất đáng tiếc a! Bất quá nếu mạnh mẽ giữ hắn ở lại Băng gia, cũng thật sự mai một thiên phú của hắn!

Trải qua thời gian dài như vậy, Băng Thần Tử cũng đã sớm nghĩ thông suốt, hơn nữa sự tình lần trước vốn không thể trách cứ Lăng Phong. Hơn nữa Khải  sau đó cũng nói với hắn Thốn Kích Quyết là do Lăng Phong từ bản thân sở ngộ được, điều này càng làm cho Băng Thần Tử thầm than một tiếng may mắn lúc trước không có làm ra chuyện khiến mình hối hận.

-Được rồi, thu thập một phen đi, ngày mai con liền chuẩn bị lên đường xuất phát đó!

-Vâng!

Khải Ân nặng nề mà gật đầu, âm thầm xiết chặt quyền đầu:

- Đại ca, các người hãy đợi ta đến giúp nha! Lần này ta tuyệt đối sẽ không liên lụy mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK