Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do dự một lúc, cuối cùng cũng có người ấp úng lên tiếng:

- Mẹ, có gì mà không dám nói chứ. Rõ ràng là Thanh Mộc Tông đụng phải người ta, còn nghênh ngang vô cùng. Bọn ta mặc dù không dám ra mặt nhưng không lẽ làm chứng cũng không được?

Lời này vừa dứt, Lý Cương lập tức bắn ra một tia nhìn sát nhân, bộ dạng như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống người ta.

- Lý phó tông chủ, sao? Không lẽ ngài còn muốn cưỡng bức nữa?

Hàn Nguyệt Dạ lành lạnh nói:

- Ngài đặt tôn nghiêm của Phượng Tộc ở đâu rồi?

Lý Cương ngây người, chỉ biết dậm dậm chân giận dữ.

Biểu tình của Minh Hàn cũng không tốt hơn là mấy, mặt hắn sắt lại: vị tông chủ Sát Tình Tông này thật quá đáng ghét, hai bên các ngươi tranh đấu với nhau sao cứ phải lôi Phượng Tộc ta vào? Không phải là bắt chúng ta tự tìm phiền phức sao?

Có Hàn Tông chống lưng, những người khác cũng nổi dũng khí, ào ào lên tiếng:

- Ta cũng nhìn thấy, là chàng thanh niên quần là áo lượt kia đụng người.

- Đúng đúng đúng, chính là hắn.

- Mẹ, lão tử sớm đã nhìn tên nhị thế tổ này không thuận mắt rồi. Không phải vì cậy có cha làm phó tông chủ sao, tốt đẹp gì chứ?

Cơn cuồng nộ của đám đông dâng trào như nước lũ.

Cơn lũ ấy lúc nãy bị chặn bởi hàng trăm con đập, bây giờ mới được phóng thích, cồn cào mãnh liệt, như có thể nghiền nát mọi vật phía trước.

Trước thanh thế lẫy lừng đó, Lý Nhất Phàm nãy giờ vẫn ngồi yên trên con ma thú không còn giữ được thần tình kiêu ngạo nữa mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, nhìn sang phía phụ thân cầu cứu.

Loại nhị thế tổ này chỉ số thông minh có vẻ không được cao cho lắm nên ông trời mới cảm thấy áy náy, ban cho hắn một thân thế không tệ. Chính vì như vậy, những lúc gặp nguy hiểm, không biết cách ứng đối chúng đều núp dưới cánh phụ mẫu, chuyện qua rồi lại lập tức quay lại vẻ bệ vệ ban đầu!

- Minh trưởng lão, ai đúng ai sai bây giờ có thể nhìn rõ rồi chứ? Chúng tôi đang đợi quyết định công bằng của của Phượng Tộc.

Hàn Nguyệt Dạ nổi tiếng lạnh lùng khó dây nên thái độ với thiện ác cũng rất rõ ràng. Chỉ cần ông coi Lăng Phong là bạn của mình nhất định sẽ bảo vệ hắn đến cùng.

Hơn nữa có thể trở thành nhất tông chi chủ, ông cũng không phải là người không có tâm cơ, bây giờ đã tóm được điểm yếu của Minh Hàn, ông cứ lấy "Phượng Tộc tôn nghiêm" ra ép hắn phải đưa ra quyết định.

Minh Hàn bị dồn vào đường cùng, bị tất cả mọi người nhìn vào, hắn hiểu nếu như bây giờ hắn không có đối sách hợp lý, tôn nghiêm của Phượng Tộc sẽ bị hủy trong tay hắn, tư cách chủ sự lần này cũng sẽ trở thành một trò cười lớn.

Đúng vậy, hắn thét lên quyết đoán:

- Đưa Lý Nhất Phàm đi!

- Gượm đã!

Lý Cương quát, y bào phấp phới quanh người, vô số bí văn nhanh chóng kết thành phi thiên tinh linh lượn vòng bên ngoài cơ thể hắn. Những đợt sóng khí lưu nổi lên, uốn lượn như một dải lụa trong gió, chấn động không ngừng.

- Lý phó tông chủ, không lẽ ngài muốn chống lại Phượng Tộc?

- Không dám.

Lý Cương trầm giọng, đột nhiên bay lên nắm chặt lấy Lý Nhất Phàm, sau đó quay sang nhìn Minh Hàn đề phòng, chầm chậm lùi từng bước:

- Chỉ có điều chuyện hôm nay vẫn có rất nhiều điểm chưa rõ, con trai ta không thể giao cho các người được.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, bộ dạng chẳng khác gì một con hổ điên, càng giận thì Lý Nhất Phàm trong tay càng run rẩy.

- Khẩu Lan!

Minh Hàn đã thực sự nổi giận. Thân thể rắn chắc phát ra những âm thanh lục bục như tiếng pháo hoa, lạnh lùng quát:

- Một khi đã như vậy thì cũng đừng trách chúng ta! Kết trận!

Thấy vậy, Lý Cương kinh hãi, hét lên thất thanh:

- Minh trưởng lão, ngài thực sự muốn trở mặt với Thanh Mộc Tông chúng ta sao? Đừng quên, tông phái chúng ta là...

- Đúng, thì đã sao?

Không đợi hắn nói hết, một luồng khí tức cao quý đã từ từ hạ xuống, rồi một vị nữ tử có thân hình cao ráo xuất hiện. Cô khoác trên mình một bộ trường bào lam sắc, bên ngoài thêu những sợi kim ngân. Tóc cô vấn cao và được giữ bởi một chiếc vương miện gắn hoàng sắc và hồng sắc bảo thạch.

Tất cả những thứ này nếu như đặt trên người một phụ nữ khác khó tránh khỏi có chút quê mùa, nhưng trên người cô lại cao quý, sang trọng đến kì lạ. Dường như phải dùng hết mọi châu báu trên đời này mới có thể che lấp được quang mang trên người cô, nếu không khí tức cao quý đó sẽ bay ra khiến người ta lóa mắt.

Vừa thấy nữ tử, Minh Hàn lập tức xoay người, cung kính cúi đầu:

- Thánh nữ.

- Ừm.

Thánh nữ Phượng Tộc khẽ gật đầu, phẩy cánh tay:

- Bắt kẻ gây chuyện lại, ai dám chống lại, giết!

- Vâng!

Nhận được lệnh, Minh Hàn như có thêm sức sống, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, lao đến như hổ báo:

- Lý phó tông chủ, ngài vẫn còn muốn chống cự nữa sao?

Lý Cương thấy cô gái xuất hiện ngạc nhiên vô cùng, biểu tình trên mặt lập tức trở nên ảm đạm. Có vẻ biết chuyện hôm nay đã lỡ, không thể rút lại được, hắn ngoan ngoãn bỏ Lý Nhất Phàm ra, quay sang cô gái nói:

- Thánh nữ đại nhân, xung đột hôm nay đúng là khuyển tử có lỗi, nhưng lỗi này không đáng chết. Mong thánh nữ đại nhân giơ cao đánh khẽ.

Thấy Lý Cương lúc nãy còn cứng, Thánh nữ Phượng Tộc vừa xuất hiện thái độ lập tức thay đổi Lăng Phong cũng thấy kì lạ vô cùng. Nhất là Yên Vân La và Hàn Nguyệt Dạ cùng lộ vẻ trịnh trọng hắn lại càng tò mò hơn.

Vị Thánh nữ Phượng Tộc này có lai lịch như thế nào? Sao mọi người đều phải nể mặt cô ta?

Lăng Phong nghi hoặc quay sang nhìn Thích Thiên Ách, chỉ thấy hắn cũng khẽ lắc đầu rõ ràng cũng không biết gì hơn.

Cảm giác nghi hoặc trong lòng càng nồng đậm hơn. Nhìn kĩ, Lăng Phong cũng thấy tướng mạo của vị Thánh nữ Phượng Tộc này quen quen: mắt phượng, lông mày lá liễu, sống mũi thon dài, môi đỏ như một ngọn lửa.

Kiểu tướng mạo này làm Lăng Phong cảm thấy trong lòng trào lên một cảm giác thân thuộc đến kì lạ.

Thánh nữ Phượng Tộc không hề có phản ứng gì trước thái độ nhũn nhặn của Lý Cương, chỉ phẩy tay, lạnh lùng nói:

- Đưa đi.

- Phụ thân, phụ thân, người phải cứu con, phụ thân!

Lý Nhất Phàm rống lên thảm thiết, không ngừng giãy dụa quay lại nhìn phục thân. Những nhân viên của đội chấp pháp Phượng Tộc có vẻ cũng không chịu được, trực tiếp chặt vào cổ hắn làm hắn ngất đi.

Cảnh tượng này khiến cho mi mắt Lý Cương giật giật, xém chút nữa thì hắn đã kích động lao lên, nhưng lúc nhìn thấy biểu tình vô cảm của vị Thánh nữ Phượng Tộc trước mặt hắn lại dừng lại được, mặt đầy vẻ đau khổ.

Xử lý xong, Thánh nữ Phượng Tộc quay sang Yên Vân La, Hàn Nguyệt Dạ nói:

- Yên tông chủ, Hàn tông chủ, không biết hai người có ý kiến gì về cách xử lý của bộn tọa không?

Mặt cô ta vẫn vô cảm nên không ai đoán ra được cô ta đang nghĩ gì. Dưới khí thế của cô, ngay cả Yên Vân La, Hàn Nguyệt Dạ những vị tông chủ nổi tiếng của các tông phái lâu năm khí thế cũng phải yếu hơn một bậc. Bọn họ không khỏi cúi đầu:

- Thánh nữ xử lý rất đúng, bổn tọa không có ý kiến gì.

- Vậy thì được, hai vị tông chủ đã không có ý kiến gì chắc không còn ai nói Phượng Tộc chúng ta để mất tôn nghiêm nữa chứ?

Thánh nữ Phượng Tộc dùng nhãn thần uy áp quét qua một lượt, đám đông nhất loạt cúi đầu. So với lần phải cúi đầu dưới uy áp của Lý Cương, lần này họ còn có thêm một phần thành phục nữa.

Sau khi nhìn khắp một lượt, ánh mắt Thánh nữ Phượng Tộc thoáng dừng lại đôi chút rồi lại lướt qua rất nhanh. Cuối cùng, vẫn không để mất sự uy nghiêm của mình, cô khách khí nói:

- Vậy chúc hai vị tông chủ vui vẻ trong Ly Hỏa Thành, có chuyện gì cứ đến chủ sự điện tìm bổn tọa, bổn tọa xin đi trước một bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK