Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi biết Tinh Lam Thành liên tiếp xảy ra rất nhiều việc lớn, trong lòng Thôi Tư Đặc đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nhất là sự tích về tên đệ tử Lăng Phong của Mạch Kha truyền khai càng khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên. Hắn sợ một ngày tin đồn lan ra, người thanh niên đó chạy đến khiêu chiến với hắn, ngay cả nằm mơ hắn cũng thấy mình bị thảm hại chỉ bởi một chiêu.

Chính vì vậy hắn mới tụ tập thật nhiều cường giả, tấn công Tinh Lam Thành, mặc dù hắn biết việc này chẳng khác gì vào hang lột da hổ nhưng so với cảnh tượng trong giấc mơ thì hoàn toàn xứng đáng. Vốn cứ tưởng ôm cái chân tráng kiện này sẽ được an toàn.

Vừa nghe thấy Hàn Thụ Phong hỏi, Thôi Tư Đặc mừng rỡ nói:

- Đương nhiên, chấp sự đại nhân có gì cứ phân phó, ta đều có thể làm theo.

- Hắc hắc, vậy dâng linh hồn của ngươi ra đây trước.

Dạ trưởng lão bật cười quang quác, quanh người đột nhiên tràn ra một đám hắc vụ lớn. Bên trong vụ ảnh ẩn hiện thân ảnh của mười người, trong đôi mắt ngây dại của họ tán phát huyết sắc quang mang sâu thẳm.

- Hàn Thụ Phong, các ngươi định làm gì?

Thôi Tư Đặc vội vã lùi mấy bước, quát.

- Gì mà ồn ào vậy.

Dạ trưởng lão quát lớn, hắc vụ dũng hóa thành một cặp môi lớn to bằng bàn tay bay về phía Thôi Tư Đặc mang theo lực sát thương chí mạng.

- Băng tự niên hóa.

Thôi Tư Đặc cảm thấy không ổn rống lên một tiếng giơ mạng quyền kĩ trong tay về phía cặp môi. Từng đợt tuyết bạch sắc quang quyển hô khiếu triển khai ngưng tụ thành một luân bàn địa hình.

Niên hoa như lưu thủy luân chuyển trong bàn.

Nhất kích này, Thôi Tư Đặc như hội tụ vô tẫn lưu niên vào lòng bàn tay, phô thiên cái địa băng hàn khí tức trong nháy mắt bao phủ cả tòa đại điện.

- Dưới linh cấp tất cả chỉ là con kiến, có giãy dụa cũng chẳng ích gì.

Hắc vụ vừa bao phủ, toàn bộ băng hàn khí tức như gặp phải khắc tinh ào ào tan rã. Đại luân bàn không thể ngăn cản cặp môi màu đen, bị nghiền nát thành tro bụi. Thôi Tư Đặc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, một khối hắc khí từ đỉnh đầu hắn tràn xuống như lưu dịch, cả cơ thể hắn run rẩy không ngừng.

Dạ trưởng lão lộ ra một nụ cười đắc ý, đột nhiên nụ cười đông cứng lại trên khuôn mặt hắn, hét lên một tiếng giận dữ:

- Ai?

Gần như đồng thời có thêm hai thân ảnh xuất hiện ngay bên trên thương hội tổng bộ. Một người trong đó mặt dài, có một nốt ruồi đen trên mép. Là Ô Tô. Người còn lại đại dữ phiêu phiêu, bộ dang như đang tiêu diêu thế gian, tạp tử linh văn cương và chiếc quạt kim loại kì dị trong tay khẽ diêu hoảng càng thể hiện khí độ bất phàm.

- Có lẽ là chỗ này, kí hiệu mà đại sư huynh để lại trên người tên tiểu tử đó dừng lại bất động ở đây.

Ô Tô nhìn chiếc la bàn cổ quái trong tay, trong đó, hai chấm đen như hai hạt gạo không ngừng tiếp cận.

Liếc nhìn Ô Tô, tiêu sái nam tử nhíu mày nói:

- Thang Thần huynh tu vi cái thế, bây giờ đã là linh tôn chi thân không lẽ tên tiểu tử đó mạnh đến nỗi ngay cả Thang huynh cũng không thể đối phó được. Vậy thì có mời ta đến cũng vô dụng.

- Công Tôn huynh chớ lo.

Ô Tô vội vàng giải thích:

- Sư huynh nếu như đã ra tay thì tên tiểu đó đương nhiên không thể kháng cự rồi. Nhưng vì một vài lí do đặc thù nên đại sư huynh mới không động thủ giết hắn. Thậm chí Võ Thần Phong hữu danh hữu tính linh cấp cường giả như đệ cũng không thể xuất động.

Hắn âm thầm khổ tiếu nghĩ đến cảnh Mộc Vũ Sương vì muốn bảo vệ an toàn cho Lăng Phong đòi tự tẫn mà tâm kinh đản chiến. Nếu như vị thiên chi ngạo nữ đó có nửa phần thương tổn thì không phải chỉ một mình hắn mà cả đại sư huynh cũng phải chịu trách nhiệm.

- Ô, như vậy cũng đúng. Ta trong lúc tĩnh tu tham ngộ nhị đại tinh kĩ. Nếu như không phải vì ngươi cầm tín vật của Thang Thần huynh đến thì ta tuyệt đối không muốn gián đoạn việc tu luyện đâu.

Công Tôn Hoằng tiêu sát phẩy phẩy vân phiến trong tay.

- Làm phiền Công Tôn huynh.

Ô Tô hằm hè nhìn vào chiếc la bàn, nói.

- Hiệu quả của tùy ảnh la bàn mạnh hơn mẫu tử la bàn gấp trăm lần. Đại sư huynh đã để lại dấu hiệu trên người hắn thì chắc chắn là hắn đang ở đây. Nếu như Công Tôn huynh có thể giải quyết được tên tiểu tử này, Võ Thần Phong nhất định sẽ đáp tạ huynh.

- Ồ, cái này thì không cần phải nói nhiều. Có thể cống hiến một phần tâm lực của mình cho Võ Thần Phong là vinh hạnh của ta.

Công Tôn Hoằng gật gù, nhãn thần lộ rõ một tia tham lam.

Bên trong sảnh nghị sự, Lăng Phong cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Giơ tay tóm lấy Kiều Sâm Đặc, thân thể hóa thành lưu quang bay ra ngoài đại sảnh. Vừa thi triển năng lượng, thân thể của hắn nhất thời lộ ra trước mặt hai người Dạ trưởng lão.

- Muốn chết!

Dạ trưởng lão rống lên giận dữ, hắc vụ quanh người lưu chuyển mãnh liệt hung hăng quấn lấy Lăng Phong.

- Khai!

Lăng Phong gầm lên một tiếng như long ngâm hổ khiếu chi âm, Tinh Thiết Kiếm trong tay bắn ra một đường kiếm mang ngân bạch sắc chói mắt bổ thẳng xuống hắc vụ.

- Là ai dám đến Áo La Thương Hội ta gây chuyện, đứng lại cho ta!

Một con bọ rùa bảy màu cự linh dũng xuất từ trán hắn. Trùng linh lớn như ma bàn, đôi cánh giáp hình tròn tán phát ra quang mang nồng liệt, quang mang nhanh chóng thu liễm tụ hợp cuối cùng hình thành nên từng bó tiêm châm rơi xuống đầu Lăng Phong như bạo vũ.

- Ngươi mà cũng xứng sao.

Lăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, quang mang trên đầu Tinh Thiết Kiếm lưu chuyển ngưng nhiên trọng trệ như thương thiên khuynh đảo, trực tiếp đè thẳng xuống.

Một trăm linh tám đường kiếm mang điên cuồng lưu chuyển trấn áp một cách không lưu tình.

Ầm ầm.

Như thái sơn áp đỉnh, một phiến kiếm mang thôi xán chi cực nghiền nát thất thải trùng linh. Cự linh bị thương tổn đối với thức hải là một đại trọng thương. Hàn Thụ Phong phun ra một ngụm máu lớn, khí tức nhanh chóng tụt xuống.

Dạ trưởng lão không để lỡ thời gian, nhanh chóng đuổi theo, sau lưng thân ảnh của mười một thánh vực cường giả bán toàn bất định trong hắc vụ đen xì như những nhân thể thạch trụ, tán phát khí tức túc sát cuồng liệt. Sau khi sử dụng tàng linh tinh chương, Dạ trưởng lão chỉ có thể sử dụng một phần sức mạnh cự linh phụ thân nên phương diện sức mạnh cực cường nhưng khả năng khống chế năng lượng thì vẫn còn rất yếu. Lúc này mười một thân ảnh tổ hợp thành nguyên trận cung cấp cho hắn nguồn năng lượng dồi dào. Năng lượng hô khiếu xung quanh linh vực. Chỉ luận về công kích lực thôi đã không thua kém gì linh giả bình thường.

- Tiểu tử, dám giở trò trước mặt bổn tọa.Ma la cự thủ.

Lệ khiếu một tiếng, hắc vụ trọng trọng bao quanh, Dạ trưởng lão phun ra một cánh tay lớn. Đại thủ ô quang viên nhiên, như được tạo nên từ tinh cương thượng hảo, đen bóng rợn người.

Đại thủ chưa tiếp cận, Lăng Phong đã thấy phần da sau lưng nổi gai như đang có một luồng khí tức sâm hàn phủ xuống.

Hắn cảm thấy như một con mồi trần truồng bạo lộ trước nanh vuốt của mãnh thú hồng hoang, không hề có chút lực phản kháng nào. Uy lực của nhất chiêu này còn mạnh hơn hư không nhiếp mà hắn thi triển gấp chục lần.

Kiều nguyên soái vẫn trong trạng thái đờ đẫn, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Lăng Phong cõng theo ông, vô lực đối mặt với lực công kích cường mãnh. Linh cơ nhất động, Lăng Phong vẩy tay bắn một tấm pháp ấn ra, rống lên điên cuồng:

- Chết đi.

Huyết sắc quang diễm lóe lên trong nháy mắt tạc khai, vô số hỏa hoa diễm điểm nổ lốp bốp. Từng bó quang trụ thôi xán truyền xuất từ trung tâm pháp ấn, điên cuồng bắn ra xung quanh.

Những nơi hắc vụ đi qua đều bị nghiền nát, phát ra những tiếng kêu chít chít như chuột. Dạ trưởng lão kêu lên một tiếng đau đớn, rõ ràng đã cảm nhận được khí tức lưu lộ từ trong sức mạnh linh vực bạo phát của mình hoàn toàn giống với đệ tử Bức Tông phái xuất.

Mặc dù không hiểu Lăng Phong thu nhiếp toàn bộ sức mạnh của chúng như thế nào những Dạ trưởng lão vẫn hiểu đệ tử của mình dù là kẻ rất có hi vọng vấn đỉnh thánh vực hay thậm chí cao linh cấp đệ tử thì e rằng đều đã đại bại dưới tay Lăng Phong.

Dù tâm tính âm tàn nhưng một cảm giác đau đớn cường liệt vẫn khiến hắn phát ra một tiếng rống như dã thú.

- Tiểu tử, bổn tọa hôm nay sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, hành hạ ngươi đến chết.

Để kệ hắn giận dữ, Lăng Phong vẫn bắn ra nhất cách pháp ấn, mượn khí lưu bạo phát thôi chi lực bay ra khỏi cửa đại sảnh như bạo đạn. Kiếm mang cường liệt của Tinh Thiết Kiếm hô khiếu luân chuyển quanh người; thân kiếm hợp nhất.

Một đường kiếm mang thô hơn gấp nhiều lần bắn thẳng về phía trước. Bốn tên thủ vệ căn bản không kịp ngăn cản, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, da thịt bị kiếm mang dư ba bạo khai tạo nên từng đường huyết khẩu thô trường.

Với thực lực hiện tại của Lăng Phong thì uy lực của nhất kiếm này bốn tên thủ vệ tuyệt đối không thể địch nổi.

Thân hóa lưu quang, không ngừng phi thệ.

Lăng Phong căn bản không dám dừng lại. Hắn hiểu nhất kích vừa rồi tạm thời đẩy lùi Dạ trưởng lão chỉ là may mắn thuần túy. Với thực lực ngụy linh vực hiện tại của mình căn bản không là đối thủ của một linh giả như Dạ trưởng lão.

Nếu như chỉ có một mình hắn sẽ liều mạng ở lại chiến đấu. Nhưng lúc này cõng Kiều nguyên soái trên lưng, Lăng Phong còn phải nghĩ cho sự an toàn của ông.

Trong chớp mắt, một tiếng gầm nữa lại vang lên sau lưng. Không khí vang lên những âm thanh kịch liệt của khí lưu bị áp bách. Giọng nói hằm hè của Dạ trưởng lão như vang lên bên tai:

- Để bổn tọa xem ngươi chạy được đến đâu.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lăng Phong cảm thấy tốc độ của mình lại chậm đến vậy. Mặc dù dùng thân kiếm hợp nhất sẽ khiến một phần lớn sức mạnh trong cơ thể bị tiêu hao nhưng tốc độ vẫn không thể so được với linh giả chân chính.

Vẫn phải liều mạng đào thoát.

Không đợi Lăng Phong hạ quyết tâm, thi tuyến phía trước xuất hiện hai đường thân ảnh. Vừa nhìn thấy hai đường thân ảnh này Lăng Phong không khỏi trùng xuống. Một trong hai thân ảnh này đương nhiên chính là Ô Tô. Vừa nhìn thấy Lăng Phong, hắn liền lộ ra một vẻ ác độc cuồng hỉ.

Không cần phải nhiều lời, Lăng Phong lập tức đoán ra Ô Tô đến đây là để lấy mạng mình. Mặc dù người bên cạnh hắn không rõ lai lịch nhưng thấy bộ dạng tôn kính của Ô Tô với hắn địa vị có vẻ cũng không thấp. Có thể khiến ngụy linh vực cường giả tôn kính phải là nhân vật có đẳng cấp như thế nào!

Dù có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng có thể biết được người này là linh cấp cường giả.

Phía trước có linh giả hay ngụy linh cấp cường giả chặn đường, phía sau lại có Dạ trưởng lão tuyệt đại cao thủ truy sát. Trong hoàn cảnh khó khăn này dù có cầm trong tay con át chủ bài nào cũng chỉ có duy nhất một con đường chết.

Đối diện với kết cục tất chết, niệm thức trong người Lăng Phong nhanh chóng phân bí trong thức hải, vận chuyển với tốc độ nhanh hơn điện quang thạch hỏa gấp vạn lần. Một đường linh quang hiện lên trên mặt hắn, hét lên một tiếng kinh hỉ:

- Ô Tô huynh, mau cứu tiểu đệ, Long Tộc ngọc bích đang nằm trong tay hắn.

Ngón tay đang chỉ về phía Lăng Phong của Ô Tô thoáng dừng lại giữa không trung: Chúng ta thân nhau như vậy sao? Còn nữa Long Tộc ngọc bích là cái quái quỷ gì?

Chẳng để hắn kịp hiểu ra, Dạ trưởng lão đang đuổi sau lưng nghe thấy vậy hai mắt lập tức phát ra huyết sắc nồng trọng.

- Được được được, hóa ra còn có hậu thủ à? Chết hết đi cho ta. Tinh kĩ ma la cự thần chưởng.

Hắc vụ trải rộng vài trăm trượng bao phủ lấy hắn. Mười một thân ảnh thánh vực cường giả ẩn hiện trong hắc vụ, tán phát ra ba động thần bí vô bỉ. Vốn dĩ Bức Tông linh hồn công kích không khiến người bị điều khiển mất đi năng lực phán đoán nhưng Dạ trưởng lão chỉ cần một đám khôi lỗi cung cấp sức mạnh chống đỡ cho mình nên hắn nhất cử xóa bỏ thần trí của họ, khiến họ triệt để biến thành những công cụ không có linh hồn.

Mười một đường tinh khí cường đại như lang yên trùng thẳng tới chỗ Dạ trưởng lão. Quang mang trên trán Dạ trưởng lão khiêu động vài cái như bên trong được lắp đặt một trái tim nhỏ. Mỗi một lần khiêu động lại cũng cấp cho cơ thể vô số huyết khí chống đỡ.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, trán Dạ trưởng lão bắt đầu chầm chậm nhô lên khiến đầu hắn trên dưới trở nên lớn nhỏ dị thường như một con manh lô đảo ngược. Một đường huyết hồng sắc quang tuyến trùng ra khỏi trán hắn, quang tuyến tầng tầng liêu kết, không ngừng phiến quyển cuối cùng hình thành một huyết sắc đại chưởng với những đường văn lộ vô cùng rõ nét. Đại chưởng ầm ầm lạc hạ, nhất thời phong đình vân trệ, vạn vật đều rơi vào trạng thái im lặng.

Công Tôn Hoằng từ sau khi thấy Lăng Phong thốt ra bốn chữ "Long Tộc ngọc bích" đã bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Chỉ một lúc sau hắn liền lộ ra một nụ cười kinh hỉ, thốt lên:

- Long Tộc ngọc bích. Không lẽ là Long Tộc ngọc bích mà chỉ cần tham thấu người ta sẽ lập tức tiến nhập đại viên mãn linh tôn cấp?

Hống thanh chưa dứt ma la cự chưởng đã tới.

Công Tôn Hoằng diện sắc kinh biến, kinh hô:

- Ma la cự thần chưởng? Ngươi là Bức Tông linh tôn Dạ Côn Ngô trưởng lão?

- Biết là bổn tọa thì cũng đã muộn rồi. Chết đi!

Nét mặt Dạ Côn Ngô phù hiện một tia biểu tình hung dữ, cơ bắp trên tay không ngừng khiêu động, gân xanh nổi lên chằng chịt.

- Ô Tô, mau lùi lại để lão phu đón nhất chiêu này.

Vừa đón ra thân phận của Dạ Côn Ngô, Công Tôn Hoằng thần tình đại biến, tu vân phiến trong tay điên cuồng đẩu động, quát lên:

- Tinh kĩ vũ trọng sơn!

Một vòng quang mang óng ánh quấn lấy cơ thể hắn, vũ phiến trong tay trong nháy mắt biến thành hoàng kim, vừa mềm vừa ổn trọng.

Một bó kim mang như lợi kiếm phun lên trên vũ phiến, từng phiến từng phiến bay ra trong nháy mắt. Mỗi một phiến bay ra lại đại trướng như một căn phòng nhỏ. Từng tầng xếp chồng lên nhau như một tòa sơn phong được cấu từ lông vũ ầm ầm hướng tới ma la cự thần chưởng của Dạ Côn Ngô.

Một trong những lý do để vừa nhìn thấy Ô Tô mang theo tín vật của Thang Thần hắn liền lập tức ra tay truy sát Lăng Phong là vì khiếp sợ Võ Thần Phong, nhưng quan trọng hơn vẫn là Thang Thần có ơn với hắn.

Năm đó nhận được lời khiêu chiến của Bàng Phiên Vân, Thang Thần đối chiến thiên hạ cường giả cũng đã từng tìm đến hắn.

Lúc đó Công Tôn Hoằng đã là thánh vực đỉnh phong cường giả, vì ngột lực bản chất cảm ngộ chưa đủ nên không thể tấn thăng linh giả.

Thấy vậy Thang Thần không dùng bạo lực cưỡng chế hắn lên Võ Thần Phong mà rất khách khí cùng hắn tham khảo ngột lực bản chất cảm ngộ và giao một miếng minh thúy vô cùng quý giá ghi chép về địa hệ linh sĩ linh kĩ cảm ngộ cho hắn. Sau đó Công Tôn Hoằng mới thuận lợi tấn cấp linh giả đồng thời tham ngộ ra tinh kĩ vũ trọng sơn.

Tự tin xuất sơn cùng linh cấp chi thân, không ngờ đối thủ đầu tiên gặp phải lại là một tên biến thái như Dạ Côn Ngô. Công Tôn Hoằng hoang mang vô bỉ.

Mặc dù tất cả linh cấp cường giả của Vô Tẫn Hoang Nguyên đều bị hạn chế không cho vào Áo La Đế Quốc nhưng Công Tôn Hoằng cũng đã nghe nói tinh kĩ ma la cự thần chưởng là tuyệt kĩ nổi danh của Dạ Côn Ngô trưởng lão. Người này không chỉ cảm ngộ ma la cự thần chưởng mà sau đó còn lĩnh ngộ được ma la thiên vương chủy "ma la xử khí pháo", lưỡng đại tinh kĩ nhất cử tấn cấp linh tôn cảnh giới.

.[/QUOTE][/QUOTE]

Đối mặt với con người hiển hách uy danh này, Công Tôn Hoằng là linh giả mới tấn cấp đương nhiên phải thấy run sợ rồi. Nhưng dù như vậy, tự tôn cường giả vẫn buộc hắn phải oánh xuất tối cường của mình một cách không hề do dự.

Lưỡng đại linh kĩ vừa chạm vào nhau, vô biên vô tế khí bạo minh thanh như tồn tại từ thời đại viễn cổ đì đùng không ngớt, khiến người ta cảm thấy màng nhĩ mình như sắp rách ra. Trong trung tâm của trận giao phong, ma la cự thần chưởng che kín bầu trời bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt. Dường như có thể nhìn rõ huyết dịch đang lưu động bên trong. Tất cả có vẻ vô cùng chân thực như nó không phải là một bàn tay được ngưng tụ từ năng lượng mà là bàn tay của một cự nhân khổng lồ thật.

Cự thần chưởng vỡ ra thành từng mảng lớn, mỗi một mảng tán khai lại khiến không khí chấn động. Những âm thanh vù vù phát ra không dứt, mỗi một khối bạo khai lại hình thành nên ba động vô hình nặng nề đụng vào vũ trọng sơn.

Loáng một cái rồi lại loáng một cái.

Cự thần chưởng hoàn toàn bị vỡ tan thành bụi, vũ trọng sơn trừ quang mang bên ngoài nhạt đi đôi chút thì có vẻ không hề có chút tổn hại. Nhưng dù như vậy Công Tôn Hoằng không hề mừng rỡ mà lại ngồi phịch xuống mệt mỏi.

Dị biến phát sinh, đột nhiên vũ trọng sơn phát ra những tiếng rắc rắc như tiếng nứt vỡ của gốm sứ bị phơi trăm ngàn năm nay. Vũ trọng sơn lúc nãy còn nguyên vẹn bất ngờ vỡ thành bốn năm mảnh.

Công Tôn Hoằng thân thể run rẩy hoảng sợ, một đường huyết tuyến từ trán thấu xuất ra ngoài. Huyết tuyến ẩn hiện như chưa từng xuất hiện.

Nếu như là người hiểu rõ sự huyền bí của linh cấp cường giả thì có thể dễ dàng đoán ra nó đại diện cho việc linh hồn đã bị thương tổn và linh vực tổn thương liên đới dường như cũng làm ảnh hưởng đến linh giả bản nguyên.

Dạ Côn Ngô hắc hắc cười, tay chắp sau lưng, hắc vụ nồng liệt huyễn hóa thành đủ loại huyễn tượng hung dữ:

- Vì ngươi có thể đỡ được nhất chiêu của bổn tọa nên bổn tọa không tính toán với ngươi nữa. Cút!

Vì hai bên giao chiến kịch liệt nên Lăng Phong nhất thời bị quên mất, nghe thấy câu này hắn âm thầm cầu khẩn: Sao lại không tính toán nữa chứ? Nhìn thấy Ô Tô nãy giờ vẫn ngây ra hắn tự nhủ không biết có nên gọi thêm một tiếng Ô huynh để hai bên thêm phần thắm thiết không.

Công Tôn Hoằng không để cho lăng Phong thất vọng. Lúc Dạ Côn Ngô hét lên, hắn nhẹ nhàng xòe tu vân phiến trong tay ra, mỉm cười ôn nhã nói:

- Nếu như không phải Dạ trưởng lão nói ra câu này có lẽ ta sẽ quay người bỏ đi ngay hơn nữa còn mừng thầm vì đã giữ được mạng sống. Nhưng là ngươi thì… Ha ha ha ha…

- Ngươi nói gì? Dám làm càn trước mặt bổn tọa.

Dạ Côn Ngô rống lên giận dữ, hắc vụ quanh người một lần nữa lại rít gào.

- Hừ, chỉ là phân thân thôi mà cũng dám kiêu ngạo đến vậy.

Công Tôn Hoàng thần tình đột biến chăm chú nhìn Dạ Côn Ngô nói:

- Ngươi suýt chút nữa lừa được ta rồi đấy. Nếu như là Dạ Côn Ngô thực sự thì với tính cách nóng nảy của hắn sớm đã không để ta chạy thoát rồi. Nếu như ta đoán không lầm thì ngươi chỉ sử dụng tàng linh tinh chương tiềm phục một phần sức mạnh cự linh đến đây mà thôi. Sức mạnh đó có lẽ ngay cả linh giả cũng không bằng, có tư cách gì đuổi ta đi.

Dạ Côn Ngô căng thẳng đôi chút rồi lại lập tức cười lạnh:

- Không sai. Lão phu đúng là dùng tàng linh tinh chương đưa phân thân đến đây. Nhưng để đối phó với một linh giả như ngươi thì vẫn đủ sức.

Khí thế đốn cường một lần nữa lại xuất hiện:

- Thật là làm khó cho ngươi. Từ nay đến vạn năm đại động loạn không còn xa nữa không lẽ ngươi nghĩ Bức Tông linh cấp cường giả ta đẳng cấp chỉ đến vậy thôi sao. Ngươi quá ngây thơ rồi đấy.

- Ha ha ha ha, những lời này của Dạ trưởng lão thật quá buồn cười.

Dạ Côn Ngô càng uy hiếp, Công Tôn Hoằng càng thêm thần nhàn khí định, hắn có thể nhận ra người này tuyệt đối không muốn liều mạng đến cùng với mình nên cười lạnh nói:

- Vì Long Tộc ngọc bích, dù có phải mạo hiểm thế nào cũng xứng. Huống hồ mười năm nữa mới đến đại động loạn. Có Long Tộc vương bích trong tay có thể lúc đó ta đã là viên mãn linh tôn còn cần gì phải sợ một Bức Tông nữa.

- Ngươi thật to gan.

Dạ Côn Ngô biết uy hiếp không thành, niệm thức nhất thời bạo chuyển, một tia tiêm lợi nhanh chóng sạ khởi.

- Dạ trưởng lão, vậy chúng ta thương lượng ngài thấy thế nào?

Trong lúc tình thế trở nên vô cùng căng thẳng, Công Tôn Hoằng ngữ khí nhất thời mềm mỏng hơn nói:

- Chỉ cần cho ta mượn Long Tộc ngọc bích mười năm, mười năm sau ra sẽ tự nguyện hai tay dâng trả. Như vậy không ảnh hưởng đến hòa khí mà cả hai chúng ta cùng có lợi.

- Thật là một kẻ cuồng vọng, đừng mong cùng bổn tọa trao đổi điều kiện, bổn tọa có chết cũng không cho ngươi được toại nguyện đâu.

Một đường trục năng lượng tinh khí xông thẳng lên trời rẽ tan mây mù, khí thế khôi hoành hạo nhiên. Trong lúc Công Tôn Hoằng nghiêm chỉnh chờ đợi thì thân thể của hắn đột nhiên nhất chuyển, quay người chạy thẳng vào bên trong sảnh nghị sự.

Công Tôn Hoằng ngây người. Mặc dù đến đây khổng phải là bản tôn Dạ Côn Ngô nhưng từ nhất kích lúc nãy có thể thấy thực lực của hắn không hề yếu đến mức phải bỏ chạy. Với ngạo khí của hắn sao lại có thể làm ra hành động này.

Lăng Phong linh quang nhất thiểm, hiểu Dạ Côn Ngộ định làm gì, nhắc nhở:

- Đừng để hắn vào trong sảnh nghị sự, nếu không sức mạnh của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Trong thời khắc quan trọng, Công Tôn Hoằng can bản không còn thời gian suy nghĩ về thân phận của Lăng Phong. Lời nhắc nhở này khiến hắn càng thêm cảnh giác, nhất chiêu tụ vân phiến chấn thẳng vào nghị sự sảnh.

- Ha ha ha ha, ngươi hãy phụng hiến cho bổn tọa đi.

Từ trong nghị sự sảnh truyền ra giọng cười điên cuồng của Dạ Côn Ngô, tiếp sau đó là một tiếng rống sợ hãi của Hàn Thụ Phong rồi không gian lại chìm vào im lặng. Một vòng kinh hồng quang mang bừng sáng trong nghị sự sảnh, nghiền nát nghị sự sảnh thành tro bụi. Một bàn tay lớn lại bay ra, đập thẳng vào tu vân phiến của Công Tôn Hoằng.

Công Tôn Hoằng cảm nhận rõ một luồng sức mạnh không thể chống đỡ lao thẳng vào ngực mình, mọi thứ trước mắt tối sầm lại như bị trọng thạch đè xuống. Hắn rống lên một tiếng kinh nhân bay trở lại không trung.

- Chết chết chết.

Dạ Côn Ngô rống liền mấy tiếng, bây giờ trong đám thánh vực cường giả khôi lỗi của hắn đã có thêm một Hàn Thụ Phong. Vị chấp sự trưởng này bây giờ cũng hai mắt đờ đẫn, cùng những người khác vây quanh Dạ Côn Ngô như một đường tinh hoàn.

Cường liệt thiên địa ngột lực bị rung động, cự lượng năng lượng chảy ngược vào trong cơ thể Dạ Côn Ngô như trường giang đại hà khiến thân thể hắn không ngừng phát ra những tiếng rền rĩ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Mặc dù Hàn Thụ Phong, chủ nhân cuả cơ thể này không thể bằng được Dạ Côn Ngô nhưng bị luồng năng lượng cường đại này quán nhập mà vẫn có thể đứng vững thì cũng coi như không tệ.

Đối với Công Tôn Hoằng, giết chết Dạ Côn Ngô, giành được Long Tộc ngọc bích mới là đại sự hàng đầu. Những thứ còn lại hắn không quan tâm.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK