Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hư không chuyển sang đỏ rực như được đông kết bởi sức mạnh của kiếm trận.

- Giết!

Một tiếng thét đầy sát khí vang lên, chỉ thấy xà linh tả xung hữu đột đột nhiên rống lên thảm thiết, thân thể vị vô số hỏa quang xuyên thấu. Lúc này niệm thức công kích của Văn Hiên cuối cùng cũng tới. Hắn chỉ cảm thấy kiếm trận mà thất kiếm ảnh tạo thành như một bức tường đồng, niệm thức không sao xuyên qua được.

Trơ mắt đừng nhìn xà linh đau đớn giãy dụa, thức hải cũng nhói đau như bị thò tay vào bóp. Văn Hiên nghiến răng rống lớn:

- Tiên thiên linh kĩ, nhiên huyết độn!

Một ngụm máu tươi phụt ra từ đầu lưỡi. Chỉ thấy xung quanh xà linh huyết quang bạo trướng, đuôi giãy dụa một hồi rồi biến mất khỏi kiếm trận.

Liền sau đó, xà linh phụ thể, Văn Hiên nhanh chóng lao đến với tốc độ điên cuồng mà mắt thường không thể nhìn ra được.

Thuấn tức ngàn dặm!

- Định chạy?

Lăng Phong mục quang nhất súc, quát lên:

- Dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, đuổi đến hoàng tuyền thì ta cũng giết ngươi!

Văn Hiên đang điên cuồng bỏ chạy nge thấy câu này giận đến suýt hộc máu. Cùng câu này một tháng trước hắn đã từng nói nhưng bây giờ vị trí của kẻ truy sát và kẻ bị truy sát đã đổi lại cho nhau! Chỉ một tháng sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy?

Tên tiểu tử đáng ghét đó là loại quái vật gì? Một tháng đột phá thánh vực, ép đỉnh phong thánh vực phải vì mình mà bỏ chạy thoát thân, thật là đáng chết!

Điên cuồng truy đuổi, điên cuồng tháo chyaj, trong chớp mắt đã qua ba ngày.

Trong khoảng thời gian ba ngày này, Văn Hiên cảm giác được thần kinh của mình đang phải chịu một khảo nghiệm nghiêm khắc nhất - uy hiếp tử vong sản sinh sự căng thẳng, liên tục bỏ chạy tiêu hao sinh lực rất lớn, dẫn đến cơ bắp toàn thân đều không ngừng co giật, hắn thậm chí hoài nghi mình tùy thời đều có thể hao hết tâm lực ngã xuống đất, không dậy nổi nữa!

Thánh Vực tuy mạnh, nhưng chung qui vẫn chỉ là phàm thai!

"Nhiên Huyết Độn" Tuy rằng có thể đề thăng tốc độ của hắn lên gấp bội, nhưng nó lại được hình thành trên cơ sở tiêu hao sinh mệnh lực! Khi còn niên thiếu vừa thức tỉnh thiên phú linh kỹ này, Văn Hiên đã từng hiếu kỳ muốn dùng thử một phen, kết quả suýt nữa khiến một thân tinh huyết đều hòa thành vụ khí bốc hơi sạch!

Từ sau đó, hắn liền đem linh kỹ này niêm phong lại trong lòng, coi đó là bí mật lớn nhất của mình, thủy chung không sử dụng, hắn cũng tuyệt chưa từng nghĩ sẽ sử dụng nó trong tương lai. Nhất là khi đã trở thành Thánh Vực, ý nghĩ đó càng kiên định hơn, chỉ là hắn tuyệt không ngờ thiếu niên cao thủ trước mặt một tháng trước còn bị mình vạn lý truy sát, bản thân lại bị bức phải sử dụng loại linh kỹ gần như tự sát này!

Càng khiến cho Văn Hiên tức muốn thổ huyết chính là Lăng Phong dù bị mình điên cuồng truy sát, nhìn qua tinh thần vẫn rất đầy đủ, tựa như bôn tẩu mấy ngày liền không hề khiến hắn có cảm giác thoát lực.

Cái này đến tột cùng là loại quái vật nào a!

Xẹt qua một ngọn núi, một cái đầm lầy, Văn Hiên rốt cục thấy được ánh sáng, trước mắt hắn hiện lên một ngọn núi nhỏ bốn mặt xanh tốt, ở giữa ngọn núi là một sơn cốc, Văn Hiên lộ vẻ vẻ mừng rỡ như điên: Luyện Linh Tuyệt Vực, rốt cục cũng chạy tới đây!

Hắn điên cuồng hét lên nói:

- Lạc Đế Khả, An Cát Hi, Khố Sâm, cứu ta!

Nghe vậy, phía đông ngọn núi đột nhiên có một con lang linh chừng bốn năm trượng bay ra, phía dưới lang linh truyền ra một trận tiếng cười "hắc hắc" châm biếm:

- Văn Hiên, không phải ngươi tự cho mình là thiên phú siêu quần, sau này chắc chắn vấn đỉnh Linh Cấp sao? Lẽ nào còn có người khiến ngươi phải cầu cứu sao?

Một đạo thân ảnh mạnh mẽ bay tới giữa không trung, lang linh chợt lóe nhất thời tiến nhập vào trán hắn rồi tiêu thất.

Xương trán của người này nhô cao, chóp mũi hơi tẹt, cằm đầy râu xồm xoàm, một bộ dáng dấp thô lỗ. Nhưng chính là tướng mạo như vậy lại ẩn chứa khí tức vô cùng bá đạo, phảng phất có thể chấn nhiếp hư không, nắm trong tay một phương không gian! Lại từ biểu hiện thần dị vừa rồi của lang linh, người này chắc chắn là Thánh Vực cường giả!

Thấy Lăng Phong đuổi đằng sau Văn Hiên, Lạc Đế Khả lộ thần sắc khiếp sợ vô cùng, cũng không quay đầu lại đã bạo hống:

- Yêu hồ, voi, nhanh! Người tới rất mạnh!

Tiếng hét vừa dứt, hai tay của hắn đã linh xảo kết ấn xong rồi, nguyên lực ấn hấp nạp vô số năng lượng, sau đó hình thành một mặt trời yêu dị tỏa ra ánh sáng tím chói chang, mặt trời chói chang lúc này bị hắn tụ trên đầu ngón tay, hung hắn đánh tới phía trước:

- Diệu nhật thực!

Diệu nhật như điện, chợt ẩn hiện nhanh chóng không thể tin nổi, bắn thẳng tới chỗ Lăng Phong.

Thân thể Lăng Phong mạnh mẽ dừng lại. Tinh Thiết Kiếm mang theo một đạo tinh mang cấp tốc đâm ra, chỉ nghe "xuy" một tiếng như lưỡi dao sắc bén chém vào lụa, một kiếm đơn giản này dĩ nhiên xuyên vào trong tử sắc diệu nhật! Lăng Phong vô ý thức sửng sốt, đã thấy tử sắc diệu vỡ vụn nhưng vẫn chưa tiêu thất, mà hợp lại thành một dòng lưu quang vây lấy Lăng Phong. Trong nháy mắt đã hình thành một lao tù nhốt hắn vào trong.

Lăng Phong nhịn không được "hừ" lạnh một tiếng, quát lên:

- Muốn chết, phá cho ta!

Bên trong Tinh Thiết Kiếm phảng phất như có cả vạn con rồng đang nổi giận, trong nháy mắt phát xuất hào quang vạn trượng. Lăng Phong giơ một ngón tay lên, chỉ thấy nó lao đi như điện xạ, quanh mình toát ra khí thế hạo nhiên như muốn nuốt chứng tất cả.

Một kiếm phá xuất, cho dù thiên địa ngăn cản cũng tất bị chém nát.

Trải qua vô số chém giết, Lăng Phong rốt cục đã hình thành một ý thức chiến đấu của bản thân: tuyệt đối cuồng hãn, khí thế áp đảo, dùng lực chấn phục!

Một chiêu đắc ý bị kiếm khí chém phá, Lạc Đế Khả kinh hoảng kêu lên một tiếng:

- Văn lão xà, sao ngươi lại trêu chọc đến quái vật như vậy? Voi, yêu hồ, kết trận!

Lời nói tuy hùng hổ, nhưng có thể thấy cảm tình của bọn họ thật sự vô cùng tốt, Lạc Đế Khả một tay che đằng sau Văn Hiên, con mắt gắt gao nhìn thẳng Lăng Phong.

Lưỡng đạo thân ảnh phá không tới, đứng bên cạnh Lạc Đế Khả theo một phương vị huyền diệu: Trong đó một người vóc dáng khổng lồ, so với Khố Tháp mà Lăng Phong nhìn thấy ở Kiền Thiên Giới còn cao hơn một bậc, hắn chính là cường giả truyền kỳ của Nga Lặc Phân Tộc Khố Sâm.

Luận thiên phú tuy hắn hơi kém Văn Hiên một chút, nhưng nhiều năm khổ tu cũng đồng dạng tiến nhập cảnh giới Thánh Vực đỉnh phong!

Người còn lại là một nữ tử, một thân trường bào vàng tươi đem vóc người mạn điệu của nàng càng thêm nổi bật, ngực, eo, hông, chân, không bộ phận nào không tản mát ra sức dụ hoặc chết người. Nhan sắc tục khí rơi vào trên người nàng lại có một cảm giác hài hỏa thần ký, phối hợp với vóc dáng thon thả, quả thực tựa như nữ thần hạ phàm.

- Các ngươi cẩn thận. Tiểu tử này có chút cổ quái!

Văn Hiên nặng nề mà thở dốc một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

- Có thể truy sát ngươi tới mức chật vật như thế, sao có thể là một người bình thường.

Khuôn mặt xinh đẹp của An Cát Hi băng lãnh, hỏi:

- Lẽ nào là người đã tiến vào Linh Cấp?

Văn Hiên cười khổ đáp:

- Nếu là tiến vào Linh Cấp, ngươi cho rằng ta còn có thể giữ được tính mệnh hay sao?

- Điều này cũng đúng!

An Cát Hi tự thiên tiên hạ phàm, Lạc Đế Khả âm hiểm hung ác, cùng với Khố Sâm chất phác ít lời đều hiểu rõ tính cách của nàng, chỉ thấy nàng nhìn Lăng Phong thật sâu, lẩm bẩm nói:

- Nếu không phải Linh Cấp, có ba gã cường giả Thánh Vực đỉnh phong chúng ta liên thủ đủ để đánh chết hắn! Bất quá nếu như hắn một lòng muốn đào tẩu thì lại không khó lắm.

Nói xong, ánh mắt nàng chuyển xuống, sơn cốc dưới thân chốc chốc lát lại có sương mù lượn lờ, trong sương có thanh sắc hỏa diễm hỗn loạn.

Ba người phối hợp với nhau nhiều năm. Vừa thấy biểu tình của nàng lập tức minh bạch nàng đang nói một đằng làm một nẻo!

Lăng Phong tu luyện thành tầng thứ tư của kiếm điển, một thân niệm thức linh mẫn, đối với biến ảo của sự vật ngoại giới có cảm giác vô cùng nhạy bén. Vừa nhận thấy khí tức do ba người phát ra, trong lòng đã mạnh mẽ trầm xuống: Thánh Vực đỉnh phong!

Dĩ nhiên là Thánh Vực cường giả Thánh Vực đỉnh phong liên thủ, cho dù tu vi thông thiên, Lăng Phong cũng hiểu rõ mình tuyệt không thể đối địch với sự liên thủ của bọn họ! Xem ra hôm nay không thể giết được hắn, trừng mắt nhìn Văn Hiên một cái thật sâu, Lăng Phong liền vội vã xoay người lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK