- Sao lại có thể như vậy được?
Mạch Kha hoảng sợ.
- Tu thức bất tu mệnh a…
Lại là một tiếng thở dài, Bản Hách giải thích rõ nguyên do, sau đó nói tiếp:
- Tuy rằng diễn hóa tinh chương không coi là tinh chương cao cấp, nhưng muốn luyện chế thích hợp với cường giả thánh vực phải lợi dụng đến “kết cấu”, mức độ khó khăn của niệm thức tiêu hao không thua gì luyện chế tinh chương cao cấp! Nếu là cố gắng làm thử, ta chỉ sợ căn bản không thể kiên trì.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Cũng không phải là ta tiếc mạng, nhưng chết đi như vậy không giá trị chút nào. Hiện tại, Tinh Lam công quốc ngoài ta ra không còn thuật luyện sư cao cấp nào, ta lo lắng vạn nhất xảy ra chuyện gì đó, như vậy không có người nào có thể kế thừa vị trí của ta!
- Thiên tư của Vân nhi thực không đến nỗi nào, nhưng vẫn còn chút non nớt, hơn nữa sau này hắn phải tiếp nhận chức vụ quốc quân, không biết ta còn có thể toàn lực dạy hắn được bao lâu? Hy vọng trước khi ta mất có thể giúp hắn trở thành thuật luyện sư cao cấp!
Nghe hắn nói như vậy, Hoàng Phủ Vân đã rơi lệ, nhào tới trước người hắn, bi ai khóc:
- Sư tôn!
Kiều Sâm Đặc lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mạch Kha:
- Lão vô lại, đừng phiền toái đại sư! Cho dù ta chết, cũng không để đại sư vì ta mà tổn hại! Với công quốc mà nói, đại sư quan trọng hơn ta rất nhiều!
Kiều Sâm Đặc tuy là siêu cấp cường giả, nhưng cũng chỉ là người cả thôi, sự tồn tại của Bản Hách có thể tạo nên mười tên, trăm tên, ngàn tên cường giả, bên ngoài nặng bên nào nhẹ so sánh liền biết, cho nên hắn có câu nói này!
Mạch Kha suy sụp ngã xuống, nghe Bản Hách nói ra ẩn tình, tự nhiên hắn cảm thấy hết khả năng cầu xin, hắn thất thần lẩm bẩm nói
- Chẳng lẽ thật sự đã hết cách?
Một không gian tĩnh mịch, Bản Hách đột nhiên do dự, nói:
- Có lẽ có một người có thể giúp.
Mạch Kha giống như cỏ khô gặp được nước, vội hỏi:
- Là vị đại sư nào? Dù cho hao tổn bao nhiêu đi nữa ta nhất định phải thỉnh được vị đại sư này!
- Trước đó vài ngày, bên trong Tinh Lam đột nhiên xuất hiện một loại tinh chương, gọi là “Thụy Tinh”, Vân nhi mang đến cho ta nghiên cứu. Tinh chương Thụy Tinh này có cấu tứ tinh xảo, có thể làm cho sơ giai thiên hành giả, cũng có thể lợi dụng cự linh có được lực lượng phòng ngự nhất định! Điều này đủ để nhìn ra được thực lực của thuật luyện sư sang tạo ra mai tinh chương này.
Bản Hách chậm rãi nói:
- Ban đầu ta đối với vị thuật luyện sư có thể sang tạo ra tinh chương như vậy cảm thấy hiếu kỳ không thôi, muốn thay công quốc mời chào, bất quá sau đó lại xảy ra một chuyện khác!
Dừng một chút, hắn nói:
- Hơn nữa, hôm qua Vân nhi thăm dò tin tức, chủ thương hội Thụy Tinh dĩ nhiên là người bên phía thân vương Ai Nặc nhất mạch. Tiếp tục liên hệ với Kiều nguyên soái theo như lời nắm chắc diễn thuật của Tất Phong, đứng sau Ai Nặc nhất mạch phải là vị thuật luyện sư cao cấp, thậm chí thực lực có thể cao hơn so với ta!
Nếu thuật luyện sư của thương hội Thụy Tinh thuộc Ai Nặc nhất mạch, đương nhiên không thể ra tay giúp Kiều Sâm Đặc được. Mạch Kha nhịn không được hỏi:
- Bản Hách đại sư, vừa rồi ngài nói mặt khác đã xảy ra chuyện, rốt cuộc đấy là chuyện gì?
- Chuyện trước đây không lâu, Tinh Lam Thành có một thương hội uy tín lâu đời là “Đa Bảo Các” , các ngươi hẳn đều biết rõ?
Lăng Phong có chút khó hiểu, việc này sao lại có liên quan đến Đa Bảo Các?
- Biết.
Mạch Kha quay đầu liếc Lăng Phong một cái:
- Tiểu đồ và các chủ Đa Bảo Các còn có một phần tình cảm tỷ đệ.
- À ha?
Liếc Lăng Phong một cái, Bản Hách mỉm cười nói:
- Vậy thì có cách rồi, Đa Bảo Các vì chuyện của tinh chương Thụy Tinh đã bị đối phương ép tới thở không nổi, nhưng không biết bọn họ từ đâu có thể tìm kiếm được thuật luyện sư ngang hàng, thậm chí có thể phá giải được sự kỳ diệu trong tinh chương Thụy Tinh. Đến đây, các ngươi nhìn xem.
Nói xong, hắn cầm ra hai miếng tinh chương. Lăng Phong nhìn trầm ngâm, chính là Không Toa và Nặc Thuẫn chính mình luyện chế.
Bàn đến lĩnh vực hiểu rõ, Bản Hách hưng phấn giơ hai mai tinh chương, chỉ điểm nói:
- Các ngươi nhìn hai mai tinh chương này, nếu như ta đoán không sai tất cả đều là tinh chương khác thường, có thể là lần đầu tinh chương đạt đến sức bật như vậy, giá trị dao động thật là làm người ta thán phục! Các ngươi nhìn tiếp mặt ngoài của tinh chương, trơn bong trong suốt, đủ để nhìn ra quá trình khống chế tinh diệu, cũng có thể thấy được điều chế tố linh mặc như thế nào…
Bản Hách liên tiếp nói xong, hai người Mạch Kha lộ ra thần sắc xấu hổ, lời Bản Hách, bọn họ chỉ hiểu theo một cách đại khái. Bản Hách bỗng nhiên tỉnh ngộ, trước mặt hai người đều không phải là thuật luyện sư, hắn tiếc nuối lắc lắc đầu, cuối cùng hạ kết luận:
- Theo ta phỏng đoán, thuật luyện sư có thể sáng tạo ra mai tinh chương này, thực lực so với hậu trường thương hội Thụy Tinh tuyệt đối không kém, các ngươi biết điều này có ý gì?
Sắc mặt Mạch Kha dần hưng phấn lên:
- Nói cách khác, nếu thuật luyện sư đằng sau thương hội Thụy Tinh có thể luyện chế diễn hóa tinh chương cho Tất Phong, thuật luyện sư Đa Bảo Các hoàn toàn có thể luyện chế ra tinh chương thích hợp cho lão sư tử?
- Ừ, chẳng qua đó chỉ là phỏng đoán của ta, chân tướng như thế nào các ngươi còn phải đi tìm các chủ Đa Bảo Các nói chuyện.
Bản Hách nói:
- Ta nghĩ các ngươi nên tìm Hoàng Phủ Lập trước, bảo hắn lấy danh nghĩa Công quốc đưa ra một ít cam đoan, nếu không ta phỏng chừng Đa Bảo Các sẽ không dễ dàng nói rõ ngọn ngành.
Bản Hách đoán thuật luyện sư sau lưng Đa Bảo Các hắn là thuật luyện sư cao cấp! Mỗi phương thế lực có được thuật luyện sư như vậy đều giống như bảo bối phải cất giấu, rất sợ bị người khác phát hiện. Nếu hai người Mạch Kha suy nghĩ không kĩ càng trước khi đi, rất có thể đối phương sẽ không chấp nhận! Đây chính là hắn bảo Mạch Kha đi tìm Hoàng Phủ Lập đưa ra lý do bảo đảm dành cho Đa Bảo Các.
- Đồ nhi của ngươi và Đa Bảo Các có quan hệ, chắc hẳn chuyện này sẽ dễ xử lý hơn. Nhớ kỹ, không được làm gì thuật luyện sư đắc tội sau lưng Đa Bảo Các, thế lực có được thuật luyện sư như vậy rất khó nói có con bài chưa lật lớn như thế nào!
Bản Hách nghiêm túc cảnh báo.
- Tốt, ta lập tức đi làm!
Mạch Kha đột nhiên đứng dậy.
- Ách, ta nghĩ, mọi người không cần phải đi.
Lăng Phong vuốt mũi, vẻ mặt cười gượng:
- Ta chính là vị thuật luyện sư mà mọi người đang nhắc đến.
…
Im lặng.
- Không, không thể nào!
Bản Hách thất thanh hô lên, hắn không kìm đứng dậy:
- Ngươi nếu đã kế thừa Mạch Kha nhất mạch, sao Không lẽ nào… Ngươi không phải là nguyên tố thiên hành giả?
- Phong nhi?
Mạch Kha cũng nghi hoặc nhìn về phía Lăng Phong:
- Việc này liên quan quá nhiều, ngươi tuyệt đối không được đùa.
Tri thức căn bản của Sang Sư có thể làm cho đại đa số thuật luyện sư trong thiên hạ có thể rơi vào cảnh điên cuồng, ngược lại đối với một vài phương diện thường thức lại đề cập đến rất ít, thậm chí là không có. Cho nên mới có chuyện tại Đa Bảo Các, Lăng Phong vô thanh vô tức đã tung ra một đống lớn kiến thức nguyên liệu tinh luyện chấn kinh toàn trường, chính hắn còn hồn nhiên không biết tình hình thực tế. Cuối cùng xuất hiện tình trạng thân là thuật luyện sư, hắn lại không rõ ràng giá trị thật lớn của thuật luyện sư, ở rất nhiều thời điểm đều biểu hiện ra trạng thái hồn nhiên như nai tơ…
May mà, trải qua nhiều ngày tở chung với tiểu Ngả Luân như vậy, Lăng Phong cũng hiểu biết chút ít về thuật luyện sư, cuối cùng hắn cũng biết chính mình thân kiêm hai đại chức nghiệp nguyên tố thiên hành giả và thuật luyện sư khiến người ta khó có thể chấp nhận, cũng không thể trách việc bọn họ hoài nghi.
Vì vậy, Lăng Phong tiện tay từ trong tiết văn lấy ra một quả tinh chương, mai tinh chương này là lúc luyện chế nặc thuẫn đầu tiên. Phỉ Bối đợi người học tham khảo xong lại mang nó trả lại cho Lăng Phong, cuối cùng chỉ để lại mai Phá Không Toa biến dị. Theo tiểu Ngả Luân nói, bọn họ muốn coi Phá Không Toa biến dị trở thành “thánh vật” của Đa Bảo Các, khiến cho Lăng Phong dở khóc dở cười. Tiều Ngả Luân lại cảm thấy điều đấy là hiển nhiên, nếu không phải là “Nặc Thuẫn” xuất hiện chỉ sợ Đa Bảo Các dưới sự bức ép của thương hội Thụy Tinh đã sớm trở nên suy sụp.
Đối với Lăng Phong mà nói, Nặc Thuẫn cũng chỉ là một mai tinh chương biến dị bình thường mà thôi, không có chút gì là giá trị đặc thù gì cả!