Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huynh đệ Mông thị vốn đã luyện hợp kích thi thuật từ bé, khi hai người cùng liên thủ lực công kích sẽ tăng thêm vài phần, đủ đạt tới cường độ cao thủ cửu tinh! Một trước một sau, hai cỗ chân lực cùng xuất hiện, một dòng xoáy vô hình hình thành chính giữa, Lăng Phong thi triển ra thập nhị dung hỏa thoáng giống như ánh nến hồng giữa cơn cuồng phong gào thét, lay động vài cái chợt biến mất vô hình!

Cùng lúc đó, dòng xoáy chân lực dữ dằn không ngừng xoay tròn, phụ cận mặt đất nơi Lăng Phong đứng phát sinh thanh âm tách tách nứt nẻ, từng vết nứt lan rộng, tựa hồ như cả đại địa cũng bị một kích này đánh rách nát tả tơi.

Không thể nhúc nhích!

La Phong phảng phất như lâm vào cảm giác chính mình bị “vực” áp chế, bất quá một lần kia Lăng Phong đối với cường giả thánh vực cũng chưa từng nhận mệnh, còn lần này thì sao?

Tất cả mọi thứ xung quanh đều ngừng lại, nếu mắt không thể thấy, tai không thể nghe, vậy thì đơn giản phong tỏa toàn bộ giác quan! Trong nháy mắt khi tính mệnh bị đe dọa với cực điểm, Lăng Phong đột nhiên tiến vào một loại cảnh giới tinh thần kỳ diệu không thể dùng lời để miêu tả, tốc độ vận chuyển niệm thức trong đầu lập tức tăng lên vô cùng kinh người, hạch tâm đen trắng trong kiếm linh càng thêm vận chuyển điên cuồng, mắt thất quang mang kiếm linh càng thêm tinh oánh, càng thêm sáng rọi, theo đó hai thanh kiếm nguyên cũng phát sáng sặc sỡ lóa mắt!

Một loại dung hợp giữa tinh thần và thiên địa, tâm linh phảng phất như chìm vào sâu trong nhịp đập đại địa, cùng với thiên địa cộng minh, tất cả khiến Lăng Phong chìm trong cảm ngộ kỳ diệu, giống như mộng du, Lăng Phong chăm chú nhắm măt, tinh thiết kiếm tùy ý đâm về phía trước…

Một kiếm đâm ra đơn giản như vậy, lại giống như ẩn chứa hàng nghìn hàng vạn vũ trụ, ảo diệu của thiên địa tự nhiên, tinh thiết kiếm lấy góc độ thần diệu tới cực điểm đột phá dòng xoáy chân lực phong tỏa, trực tiếp đâm xuyên qua ngực Mông Đại!

Phụt!

Đâm kiếm, thu kiếm!

Máu tươi phun trào!

Mông Đại không thể tin tưởng nhìn vào chính giữa ngực đang phun máu tươi, thế nào cũng không rõ một kiếm kia vì sao lại vượt qua được chân lực phong tỏa, lại làm cách nào đâm tới ngực chính mình! Hắn ôm chặt ngực, trong mắt vô thần, chậm rãi lảo đảo thân thể.

- Đại ca!

Mông Nhị rống to tê tâm liệt phế, song chưởng nặng nề oanh kích vào thân thể Lăng Phong.

Phịch một tiếng, Lăng Phong cảm giác phảng phất như có mười đầu cự tượng xô thẳng về phía chính mình, không thể ức chế được bay vọt giữa không trung! Vừa rồi tuy rằng hắn đâm ra một kiếm thần diệu phi thường, thế nhưng chân lực bản thân lại không tăng thêm chút nào, thân thể tự nhiên không đột phá được chân lực phong tỏa, vì vậy một chưởng này của Mông Nhị vô cùng chính xác rơi vào trên người hắn, không biết đã đáng gãy bao nhiêu khúc xương sườn!

Mông Nhị chạy về phía trước, ôm lấy đại ca mình, mắt mở trừng trừng nhìn đại ca mang theo nhãn thần mê võng, khí tức sinh mệnh từng chút từng chút biến mất, hắn ngửa mặt lên trời rống giận:

- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết!

Hắn giống như một con trâu đực phát cuồng xông về phía Lăng Phong, lại một chưởng đánh ra.

- Dừng tay!

Đám người Diệp Lạc nhận được tin tức triển khai công cuộc tìm kiếm rốt cuộc đã thành công, khi nhìn thấy một màn phát sinh phía trước, Diệp Lạc nhất thời hét lớn.

- Lang Nha Nguyệt!

Lúc hạch tâm linh hồn và Cự linh kết hợp, Diệp Lạc đối với một chiêu diễn thuật cũng có chút lý giải đặc biệt, mà tốc độ xuất thủ lẫn uy lực của một chiêu này so với trước kia không biết hơn bao nhiêu lần! Kiếm khí cự linh giận dữ vọt tới, nặng nề đánh vào song chưởng Mông Nhị, oanh một tiếng, Cự linh Hóa Khải của Mông Nhị đã bị thương nặng, đồng thời thân thể văng ngược.

Mông Nhị thấy đám người Diệp Lạc xuất hiện, cái đầu hỗn loạn nhất thời thanh tỉnh, mạnh mẽ ức chế tâm tình điên cuồng, ôm lấy thi thể đại ca nhanh chóng lẩn vào trong màn đêm.

- Đừng đuổi theo, trước tiên xem Lăng Phong!

Diệp Thành ngăn cản động tác của Lệ Thành bên cạnh.

Lăng Phong thấy đám người Diệp Lạc tới, môt tia căng thẳng thần kinh cuối cùng biến mất, liền cúi đầu hôn mê bất tỉnh… Cho dù trong lúc hôn mê, tinh thiết kiếm trong tay hắn vẫn nắm chặt không buông!

Chỉ có coi kiếm như mạng mới có thể dùng kiếm vô địch!

- Ha ha ha ha, Kiều nguyên soái, ta kính ngươi một che,s ngươi nghìn vạn lần phải dành cho lão Lai Khắc ta một chút mặt mũi!

Trong yến tiệc vương cung, một lão nhân đầu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước, giơ chén rượu màu hồng trong tay quay sang Kiều Sâm Đặc sang sảng nói.

Kiều Sâm Đặc sảng khoái nâng chén.

- Công tước kính ta rượu chính là dành cho Kiều Sâm Đặc mặt mũi rồi, cụng!

Hắn ngửa cổ một ngụm uống sạch.

- Tốt, tốt, tốt!

Lai Khắc kính động chòm râu rung rinh, hắn tuy có địa vị công tước tôn vinh, thế nhưng bản thân lại không có bao nhiêu thực quyền, so với Kiều Sâm Đặc thực tế không thể nào bằng được, mắt thấy Kiều Sâm Đặc tôn trọng hắn như vậy, nào có đạo lý không vui vẻ? Cũng ngửa đầu một ngụm uống cạn chén.

Hai nhân vật thượng tầng Tinh Lam công quốc lúc này giống như nhân vật phố phường, cùng nhau nâng chén chúc mừng, tiếng cười không ngừng.

Cách đó không xa, Mạch Kha nhẹ nhàng nhấm một chút rượu trong chén, Hoàng Phủ Lập bên cạnh đi tới, cười nói:

- Đại sư, người vẫn thích thanh tịnh như vậy!

- Thói quen rồi!

Nhàn nhạt cười, Mạch Kha nâng chén, tùy ý nói:

- Ta không giống như lão sư tử kia, suốt ngày thích náo nhiệt.

Thấy mọi việc đối với Kiều Sâm Đặc rất thuận lợi, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên cười nhạt, nếu không phải trời sinh Kiều Sâm Đặc vẫn là tính tình như thế này, lấy tính tình lãnh đạm của Mạch Kha, hai người không có khả năng bảo nhiều tình hữu nghị nhiều năm như vậy.

- Đại sư, yến tiệc đêm nay đã bắt đầu lâu rồi, thế nào lệnh đồ vẫn không tới?

Hoàng Phủ Lập hỏi, hàm nghĩa rất sâu nói:

- Hắn không đến, vậy thì vai chính đích thực của bữa tiệc hôm nay không có rồi!

- Thuật luyện sư cao minh đều có cổ quái, có thể Lăng hiền đệ không thích những cuộc hội họp như thế này.

Bản Hách bên cạnh lộ vẻ đương nhiên tiếp lời.

- Khụ khụ…

Mạch Kha và Hoàng Phủ Lập nhìn nhau, đều là biểu tình cổ quái nhịn cười. Có thuật luyện sư cổ quái? Lời này dùng để hình dung chính bản thân Bản Hách càng thêm thỏa đáng hơn, nhưng bọn họ càng nhiều là chấn động, Bản Hách tự miệng nói “cao minh” để hình dung Lăng Phong, phảng phất như chính hắn căn bản không tính là cái gì, Lăng Phong rốt cuộc là hạng tri thức luyện chương như thế nào mới khiến cho một thuật luyện sư cao cấp kính phục tới mức này?

- Phong nhi… Ách…

Mạch Kha nhẹ phát ra câu “Phong nhi” khỏi miệng, bỗng nhiên thấy được bên cạnh phóng tới một đạo nhãn thần bất thiện, không khỏi lắc đầu cười khổ, hàm hồ nói:

- Sau khi quyết đấu hôm nay chấm dứt, hắn trở về Đa Bảo Các, ta cố ý chiếu cố hắn một chút, hẳn là sẽ không vắng mặt, có thể có chuyện gì dừng lại một chút!

Thấy Mạch Kha thức thời như vậy, Bản Hách mới dời đi nhãn thần lửa nóng, chính mình xưng hô Lăng Phong là “hiền đệ”, Mạch Kha ngay sau đó gọi một câu “Phong nhi”, như vậy không phải là chiếm tiện nghi của chính mình hay sao? Việc này làm sao có thể khiến cho vị thuật luyện sư cao cấp ngoại trừ Lăng Phong ra còn lại dưới mắt không còn ai tiếp thu?

- Vân nhi, ngươi đi Đa Bảo Các xem thế nào, có thể sư thúc ngươi có việc.

Bản Hách phân phó nói.

- Da, sư tôn!

Hoàng Phủ Vân cung kính gật đầu.

Tô Lam bên cạnh cũng bước tới, hướng Mạch Kha nói:

- Sư tôn, ta cũng đi xem sao.

- Uhm, cũng tốt!

Mạch Kha nghĩ tới tính tình miễn cưỡng của Lăng Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc đầu tại Đa Bảo Các hắn còn cự tuyệt chính mình chủ động yêu cầu thu đồ đệ, hiện tại ngẫm lại đồ đệ bảo bối này cũng đúng theo như lời Bản Hách nói, có “cổ quái”! Trong mấy đồ đệ chỉ có một mình Tô Lam là nữ tử, vạn nhất Lăng Phong không chịu tới đây, nói chuyện cũng thuận tiện một chút.

Yến hội tiếp tục tiến hành, tiếng chúc mừng không ngừng, Kiều Sâm Đặc lung lay lắc lắc lượn qua các bàn, thỉnh thoảng vỗ vỗ vai ai đó, lại dùng tay đánh vào lòng ngực, cười lớn không ngừng! Hắn hướng về phía Mạch Kha xa xa nói:

- Uy, lão vô lại, không nên lui lại một bên nha, đến, cùng mọi người uống một chén!

Mạch Kha bất đắc dĩ nói:

- Lão sư tử xem ra đêm nay uống hơi nhiều.

Hắn có thể hiểu được tâm tình của Kiều Sâm Đặc, rốt cuộc chân chính đánh bại đối thủ bao nhiêu năm, loại tâm tình vui sướng này tự nhiên không thể kìm nén được. Nếu như chính mình có thể chính diện đánh bại tiểu nhân ti tiện Thôi Tư Đặc, nói không chừng cũng sẽ thất thố như vậy!

Kiều Sâm Đặc không quan tâm đi tới, kéo cánh tay Mạch Kha.

- Đến đến đến, lão vô lại, ngươi luôn giữ bộ dáng lạnh lùng như vậy, hôm nay có thể tạm thời bỏ đi hay không?

- Ngươi cứ uống đi, đừng quấy rầy ta!

Mạch Kha bất đắc dĩ đẩy cánh tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK