Hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ rằng bản thân hoàn toàn có thể dùng phương thức ôn hòa để tránh xảy ra xung đột, mà chỉ khư khư hành sự một cách cực đoan.
Đây là thói kiêu ngạo do sự tự đại từ trước tới nay dưỡng thành, cũng chính là nguyên tắc hành sự Minh Tâm Thiện tôn sùng!
Lúc này, khi thấy bản thân sau khi trở về hao hết tâm tư dung hợp một tầng bảo hộ của Tử Phượng nhất mạch là Lục Dương Bảng, toàn lực công kích đánh ra nhưng cũng không làm gì được Lăng Phong, hắn rốt cuộc cũng đã kinh hoàng!
Người tôn thờ lực lượng, chỉ có thể dùng lực lượng càng cường đại hơn mới có thể khuất phục được.
Bất kể như thế nào, hắn cũng không thể không thừa nhận, lực lượng Lăng Phong bày ra cũng không phải bản thân mình có thể địch nổi. Nhất là một tiếng kinh hô của Hoa Vi Hà đã triệt để đánh tan một phòng tuyến tâm lý yếu đuối cuối cùng của hắn!
Dung hợp Tinh Kỹ bất đồng hệ!
Chỉ một câu nói đơn giản này thôi nhưng trong đó lại hàm chứa ý nghĩa kinh người. Hắn vô cùng rõ ràng, toàn bộ những tin tức liên quan đến điều này trong nháy mắt dâng lên trong đầu!
Lẽ nào, chính là thần cấp cường giả!
- Vù vù!
Tử nguyệt công kích lên trên ngân sắc điện quang đã triệt để thất thủ, mà lúc này, một luồng kiếm cương lại tựa như xuyên qua tầng tầng mê vụ. Điện quang chợt lóe lên, cuồng nhiên mà đánh tới.
Phá sát!
Không biết có phải ảo giác hay không, Minh Tâm Thiện đột nhiên cảm thấy trong mũi ngửi thấy một mảnh khí tức lưu huỳnh, mùi lưu huỳnh dày đặc dường như triệu hoán cả luyện ngục theo, khiến cho hắn toàn thân nóng rực, trong cơn nóng rực đó còn có một loại sợ hãi nói không nên lời.
- A!
Bỗng dưng sinh ra một tiếng gào thét, Minh Tâm Thiện dường như cuối cùng đã không chống lại được cơn sợ hãi lành lạnh dâng lên từ trong nội tâm, liền phát ra một tiếng hét lớn. Nhất thời, chỉ thấy tử hỏa mặt trên Lục Dương Bảng thoáng chốc dã ảm đạm không ít, thiếu đi ngọn nguồn của lực lượng, con tử phượng đang hót vang không ngớt chỉ kịp phát ra hai tiếng kêu ngắn ngủi không cam lòng, sau đó thân thể dĩ nhiên chậm rãi bị hãm vào trong tấm bảng.
- Choang!
Tinh Thiết kiếm mang theo xu thế vạn quân nặng nề nện ở trên Lục Dương Bảng, lực lượng vô cùng theo tấm bảng chấn cho hổ khẩu của Minh Tâm Thiện nhất thời rách toang, từng đạo huyết khẩu đáng sợ hiện ra, xương cốt cũng xuyên cả qua da thịt, trắng hồng một mảng lẫn lộn, có vẻ dữ tợn không gì sánh nổi.
Lục Dương Bảng tựa như có linh tính phát ra một tiếng "ô ô" thảm thiết trực tiếp bị đánh văng lên giữa không trung.
- Không đúng?
Hoa Vi Hà nhìn thấy một kiếm này sắc mặt ngưng trọng, lộ ra vài phần kinh ngạc, hiển nhiên đối với phát hiện này cảm giác kinh ngạc không thôi.
Kiếm xuất không ngừng, Lăng Phong một kiếm đánh bay Lục Dương Bảng không chút nào dừng lại, Tinh Thiết kiếm theo đường cũ nặng nề chém xuống, áp lực khổng lồ chấn động khiến hư không sinh ra thanh âm rắc rắc, đạo điện võng ngân sắc cổ quái kia cũng theo đó mà xuất hiện, đồng thời mang sát ý lẫm liệt chụp về hướng Minh Tâm Thiện.
- Không nên!
- Đừng giết ca ca ta!
Hai tiếng kinh hô đột nhiên vang lên, xa xa một đạo thân ảnh thất kinh rất nhanh chạy tới, người tới tướng mạo thô hào, trên mặt tràn ngập lo lắng, trong lúc phi hành dĩ nhiên đã triệu hồi ra linh phượng bao bọc ở toàn thân lao tới nhanh như chớp.
Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, mặc cho Minh Tâm Thiện mở trừng đôi mắt sợ hãi hô lớn, cũng không quản xa xa Minh Hàn vội vàng lao tới thế nào, thế kiếm đâm tới không hề có ý dừng lại!
Hoa Vi Hà thân thể lăng không bay lên, bắt lấy Lục Dương Bảng vừa bị đánh văng đi, chợt nhìn thấy kiếm phong của Lăng Phong đã sắp chém tới trán Minh Tâm Thiện, không khỏi kinh hoảng hô lớn.
Tinh Thiết kiếm ở tại khoảng cách với Minh Tâm Thiện tầm nửa thước thì chợt mạnh mẽ dừng lại, dưới sự đình chỉ đột ngột phát ra thanh âm xèn xẹt, không khí cũng bị ma sát mạnh tới mức bắn ra hoa lửa, thanh thế cực kỳ kinh người.
Lăng Phong biểu tình lạnh lùng, bàn tay nắm Tinh Thiết kiếm không hề nhúc nhích, bình ổn tới mức dường như núi cao sụp đổ cũng không mảy may nhúc nhích, trên tránh lộ ra sát ý nồng đậm bộc phát không chút kìm hãm.
Tuy rằng kiếm phong chợt ngừng lại, thế nhưng một đạo kiếm khí cũng mãnh liệt bay loạn, đem khuôn mặt Minh Tâm Thiện đột nhiên cắt rách một huyết khẩu vô cùng đáng sợ, máu tươi trào ra đầy mặt.
- Lăng tông chủ, ngươi không thể đụng đến ca ca ta. Ca ca ta là người thừa kế của Tử Phượng nhất mạch. Ngươi giết đi nhục thân của ca ca ta, đó chính là đắc tội với toàn bộ Tử Phượng nhất mạch. Đến lúc đó cho dù tu vi của ngươi cường thịnh trở lại chỉ sợ cũng không chống đỡ được sự truy sát của toàn bộ Tử Phượng nhất mạch!
Minh Hàn ngăn ở trước người Minh Tâm Thiện, dang rộng hai tay đem hắn gắt gao bảo hộ ở trong.
Mới vừa rồi kinh hồng thoáng hiện, sau khi nhìn thấy được lực sát thương kinh người của Lăng Phong, hắn tuy rằng thân là linh sĩ nhưng cũng không có nửa phần dũng khí cùng người động thủ, chẳng qua chỉ có thể lôi ra danh tiếng của Tử Phượng nhất mạch để đe dọa.
Trong đôi mắt Lăng Phong u quang lưu chuyển, trên khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười vừa như trào phúng vừa như thương hại:
- Vậy ý của ngươi có phải đang nghi ngờ ta không đám giết hắn sao?
Nói xong, Lăng Phong mang theo vài phần tà khí hừ lạnh:
- Hừ!
Chỉ là một tiếng hừ lạnh, nhưng bởi vì uy thế mới vừa rồi hắn bày ra nên dường như một chiếc búa tạ ngàn cân giáng vào trong lòng Minh Hàn, làm cho sắc mặt của hắn trong sát na trắng bệch, vội vàng nói:
- Không không không, chỉ cần ngươi không xuất thủ đối với ca ca ta, ta dám cam đoan Tử Phượng nhất mạch ngày sau tuyệt đối sẽ không tìm đến các hạ gây phiền phức!
Minh Tâm Thiện thiên phú siêu cường, toàn bộ cả Tử Phượng nhất mạch đối với hắn ký thác kỳ vọng vô hạn, Minh Hàn lại càng đối với vị ca ca của mình này tôn kính có thừa. Ngày trước ở trong Phương tộc khi nghe thấy người ta nhắc tới ca ca mình thì đều ngẩng đầu, cao ngạo không ai bì nổi.
Cho nên, hắn không dám tưởng tượng tình hình sau khi không có ca ca nữa. Tuy rằng linh tôn bởi vì thực lực cường đại nên tuyệt đối không thể dễ dàng bị hủy diệt, cho dù là nhị dung linh tôn cường giả, e rằng chẳng qua cũng chỉ có thể đem nhục thân của ca ca đánh chết mà thôi, còn đối với linh hồn hạch tinh thì cũng không có biện pháp nào khác.
Thế nhưng kể từ đó, ca ca chỉ có thể chuyển sang tu tán linh! Cả đời đều cần phải dựa vào Thuật Luyện Sư mới có thể thăng cấp!
Thân là Phượng tộc, Minh Hàn thiên phú tuy rằng không tốt, nhưng được tiếp xúc với rất nhiều điển tịch, cho nên đối với một số ít bí tân đều giải thích vô cùng rõ ràng. Nói chung, linh giả thậm chí kể cả linh sĩ, trong hạch tinh của bọn họ linh hồn khí tức ẩn chứa cũng không phải rất cường hãn, tương đối dễ bị xóa tan, tính ra dùng để luyện chế một số linh khí hoặc giả tinh kỹ tinh chương thì còn được.
Thế nhưng khi thăng lên đến cấp bậc linh tôn, vậy thì không còn dễ dàng như vậy nữa. Cũng như khi mới vào linh giả sẽ phải chịu đựng hóa linh kiếp khố thể, linh tôn đồng dạng cũng cần phải trải qua thiên địa đại kiếp để rèn luyện linh hồn, một khi thành công liền có thể khiến cho linh hồn phát sinh biến hóa về chất, ngày sau cho thì sẽ nhận hỏa bất phần, nhận thủy bất diệt, cực kỳ cứng rắn kiên cố, không còn dễ dàng bị tổn thương như trước nữa.
Lăng Phong bởi vì chưa chính thống tấn chức lên linh tôn, hoặc giả nghiêm ngặt mà nói, hắn căn bản vẫn còn chưa phải là linh tôn! Cho nên chưa từng phải chịu đựng qua một lần linh hồn lột xác này. Bất quá bởi vì hắn một tầng thân phận khác của hắn, cho nên khí tức linh hồn hắn so sánh với linh tôn bình thường chỉ hơn chứ không kém!
Với linh tôn mà nói, trừ phi trải qua năm tháng trôi đi, cùng với năng lượng ngoại giới ăn mòn mới có thể từ từ mất đi linh hồn khí tức. Mà linh hồn khí tức này cũng vô cùng quan trọng, nếu như muốn đem hạch tinh luyện chế thành bảo bối, cần phải đem linh hồn khí tức loại bỏ đi trước, bằng không tuyệt đối không thể thành công.
Nếu như không thể loại bỏ, linh tôn cấp cường giả tùy thời có thể dựa vào nó mà chuyển tu thành tán linh!
Chính là bởi vì như vậy, lúc trước Long tộc tuy là đem thân thể Thích Thiên Ách đánh chết, nhưng lại không có cách nào đem linh hồn hạch tinh của hắn ra thiêu đốt tiêu diệt, không thể làm gì khác hơn là phải đem hắn giam cầm ở trong "Phệ linh thiên hỏa", mỗi ngày phải chịu đựng tra tấn giàu vò, chờ đến một ngày nào đó đem linh hồn khí tức của hắn tiêu diệt, dùng để luyện chế trở thành linh khí.
Với điều này, Lăng Phong cũng chỉ vẻn vẹn có được chút kiến thức nửa vời, chẳng qua đại khái biết rằng nếu muốn triệt để làm cho một linh tôn biến mất trong thiên địa, tuyệt không dễ dàng chút nào. Cho nên lúc trước khi Bảo Lan đem Hỏa Lão biến thành khôi lỗi, Lăng Phong đã rất khẩn trương, Tin tức này nếu như truyền ra mà nói, chỉ sợ sẽ khiến cho rất nhiều linh tôn cảm thấy bất an, từ đó mang tới cho Sang Tông tai họa thật lớn.
Nhừng lời này chỉ là lời ngoài lề, chân chính khiến cho Minh Hàn nội tâm bất an chính là, một khi chuyển tu thành tán linh, liền không có khả năng tăng thêm cảm ngộ thiên địa nguyên lực, khiến cho tu vi...
Đình! Trệ! Bất! Tiến!
Thí dụ như nói một hỏa hệ linh giả, nếu như chuyển tu thành công mà nói, cả đời tu vi cũng chỉ là linh giả! Trừ phi có thể có được một khói tinh kỹ tinh chương linh sĩ cấp thủy hệ, mới có khả năng tăng thêm được một cấp.
Ngày sau nếu còn muốn tiếp tục thăng cấp, vậy liền cần phải không ngừng nhờ vả Thuật Luyện Sư. Điểm này cho dù chính là Thích Thiên Ách cũng đều không rõ ràng lắm, từ sau khi chuyển tu thành tán linh, Thích Thiên Ách ngược lại cảm nhận thấy tu vi tu vi, bản thân hắn chỉ cho rằng đây là du bản thân tu luyện tới bình cảnh, cho nên vẫn chưa đặt ở trong lòng, lại không ngờ rằng trong đó còn nhiều khúc chiết như vậy.
Không nói đến tinh kỹ tinh chương linh tôn cấp hĩ hãn khó có được, chỉ cần với sự kỳ vọng cực cao của Tử Phượng nhất mạch với Minh Tâm Thiện liền quyết không cho phép có loại chuyện mất mặt này phát sinh: mầm mống thiên tài của nhà mình lại phải lưu lạc đến mức cần mượn hơi Thuật Luyện Sư mới có thể thăng cấp.
Huống chi, Minh Tâm Thiện hôm nay thân đã là nhị dung linh tôn, từ nơi nào có thể kiếm được tinh kỹ tinh chương đẳng cấp cao về cho hắn tu luyện?
Trong lòng rất nhanh lướt qua một loạt ý niệm, Minh Hàn chỉ có thể cố chấp dang hai tay che chở cho huynh trưởng mặt xám như tro, nhanh chóng bổ sung nói;
- Chỉ cần ngươi không giết nhục thân của đại ca ta, ta có thể cam đoan Tử Phượng nhất mạch tuyệt không động tới ngươi!
- Ngươi cam đoan?
Lăng Phong chậm rãi quát lên.
- Ta... Ta cam đoan!
Trên thực tế nội tâm Minh Hàn một chút chắc chắn cũng không có, thế nhưng đối mặt với nghi vấn của Lăng Phong, hắn vẫn phải giả bộ làm ra dáng dấp vô cùng tự tin, lớn tiếng nói:
- Ngươi cùng với đại ca ta là so đấu công bình, cho dù có chút thương tổn cũng có thể cho qua, nhưng nếu như ngươi cố tình hạ độc thủ, chúng ta đến khi quay về Phượng tộc chỉ sợ cũng vô pháp báo cáo!
Có kinh nghiệm lúc trước, hắn cũng không dám tùy tiện uy hiếp Lăng Phong, trong ngữ khí đã khách khí hơn không ít.
- Con mẹ nó!
Tào Kế Suất từ phía sau vượt lên, oán hận mắng một câu:
- Tha cho cái con mẹ hắn ấy, thằng khốn này vừa rồi khi hạ sát thủ với chúng ta cũng đâu thấy hắn có nửa phần cố kỵ. Hiện tại muốn chúng ta tha cho hắn hả? Tha cái ccc! Ỷ vào sau lưng mình có người liền dám khi dễ trên đầu chúng ta như vậy sao?
Hắn liên tiếp mắng ra mấy câu thô tục, ngôn ngữ tuy rằng thô hào nhưng lại mang theo một phần đạo lý cực kỳ mộc mạc. Nếu như vừa rồi không có Hoa Vi Hà ngăn cản, hoặc giả Lăng Phong không có mạnh mẽ lĩnh ngộ ra được thứ gì đó, chỉ sợ Minh Tâm Thiện sát chiêu xuất ra tuyệt đối không có nửa phần cố kỵ Cho dù đem Lăng Phong chém chết hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng có gì sai trái.
Then chốt liền ở chỗ Sang Tông không có hậu trường, mà hắn ỷ vào hậu trường là Tử Phượng nhất mạch phía sau!
- Tiểu Tào, đừng nói nữa!
Thích Thiên Ách sắc mặt trầm xuống, hắn nhìn phía Lăng Phong nói:
- Tất cả do tông chủ quyết định!
Hoa Vi Hà cầm Lục Dương Bảng đứng ở một bên, nàng vừa rồi sau khi vô ý thức hét lên một tiếng ngăn cản Lăng Phong, trong lòng liền có vài phần hoảng loạn: Tiểu Phong... Tiểu Phong hắn có cho rằng ta thiên vị Phượng tộc hay không? Không, không phải... chỉ là ta sợ hắn trêu chọc vào đại phiền toái mà thôi!
Hai người tuy rằng tâm ý tương thông, hơn nữa khi trải qua một đoạn tình cảm sâu dậm mà người thường căn bản vô pháp lý giải, Hoa Vi Hà vì bảo vệ Lăng Phong, bị phụ nhân nhà phú hộ ác độc tát vào mặt, đồng dạng, Lăng Phong cũng vì bảo vệ tỷ tỷ mình, bị một loạt thiếu niên đánh cho người đầy thương tích!
Loại tình cảm sâu đậm đã được chôn giấu từ nhỏ này căn bản không có bất kỳ ngoạt vật nào có khả năng thay thế, cái gì mà Phượng tộc, cái gì mà Thánh Nữ, so ra với Lăng Phong ở trong mắt nàng ngay cả một ngón út cũng không bằng!
Thế nhưng, dù sao hai người cũng xa cách nhiều năm, đối với tâm ý của nhau cũng nảy sinh một số điều xa lạ. Nhất là Hoa Vi Hà càng hiểu được, Lăng Phong nhìn bề ngoài biểu tình tựa như ôn hòa, nhưng nội tâm lại vô cùng kiêu ngạo!
Nàng không muốn, không nguyện ý một chút nào bởi vì một việc nhỏ mà khiến cho Lăng Phong hiểu lầm bản thân.
Cho nên, Hoa Vi Hà chỉ cầm theo Lục Dương Bảng lẳng lặng chờ bản thân Lăng Phong đưa ra quyết định.
Vô luận Lăng Phong đưa ra quyết định thế nào, cho dù lập tức xuất thủ đem thân thể Minh Tâm Thiện chém chết, linh hồn cầm cố, rước lấy sự truy sát của Tử Phượng, bản thân mình cũng sẽ kiên quyết đứng ở sau lưng hắn, cho dù phải sát thân phản tộc cũng không hối tiếc!
Lăng Phong ngược lại cầm theo Tinh Thiết kiếm, nhãn thần lành lạnh nhìn hai người Minh Hàn thật sâu nói;
- Vậy chuyện này cứ như thế sao?
Minh Hàn sửng sốt, vô ý thức đáp lời:
- Đương nhiên!
- Thế nhưng ta còn chưa xong!
Lăng Phong nặng nề hừ lạnh một tiếng, dọa cho Minh Hàn lại run lên. Trên thực tế, lúc nhìn thấy linh sĩ cấp cường giả mà ngày xưa bản thân phải tính toán nhiều lần mới dám đối phó mà hôm nay đứng ở trước mặt mình lại khúm núm như thế, Lăng Phong trong lòng cũng đã một trận sảng khoái, Ánh mắt của hắn rơi lên trên người Minh Tâm Thiện:
- Ta vẫn còn nhớ mang máng có người vừa nãy nói ta là phế vật, bản thân ta muốn nghe xem đến tột cùng ai mới là phế vật!
Ánh mắt sáng quắc, như quang mang hằng tinh bắn ra.
Sắc mặt Minh Tâm Thiện một trận tái nhợt, đôi môi đều không khỏi run rẩy, nghi đến bản thân vừa rồi vênh váo tự đắc, trong lòng hắn dâng lên một trận chán nản chưa từng có, quả thực hận không thể đem cái lưỡi của mình nuốt vào trong bụng.
- Ca ca!
Nhìn thấy Lăng Phong sắc mặt bất thiện, Minh Hàn cuống quít nhìn về phía Minh Tâm Thiện, trong ánh mắt tràn ngập khuyên nhủ.
Minh Tâm Thiện tâm thần uể oải, đứng trước cái chết hay là cúi đầu khuất phục, hắn rốt cục cũng đưa ra lựa chọn, cúi đầu nói:
- Ta là phế vật!
Lăng Phong ngược lại thật sự không ngờ hắn dĩ nhiên lựa chọn cúi đầu, đột nhiên ngây ra một chút, thấy ánh mắt Minh Hàn đầy hi vọng nhìn về phía mình, hắn tùy tiện phất phất tay nói:
- Được rồi, ngươi dẫn hắn đi đi!