Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ăn thật ngon nha, ngươi không ăn sao?”. Tiểu la lỵ lên tiếng.



“... Ngươi không sợ?”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được hỏi.



“Sợ? Sợ gì nha. Cái này lúc trước cha mẹ chuyên làm cho ta ăn đây”.



“Cái… ngươi nói là, lúc trước cha mẹ ngươi cũng dùng thịt của… những con ma thú này cho ngươi ăn?”. Lạc Cảnh Thiên há to miệng hỏi.



“Đúng nha, ta nhớ được. Nhà ta có nuôi một con mèo nhỏ. To hơn như này rất nhiều, đáng tiếc nó đi lạc mất”. Tiểu la lỵ nói.



Lạc Cảnh Thiên: …



Quấy rầy, cáo từ.



Con Kim Thiền Thử này đã tiếp cận trăm mét, mà nàng nói nàng từng nuôi một con mèo so với con này còn to hơn…



Cái này là quái vật chứ không phải mèo a.



Ngươi đối với mèo có hiểu lầm gì sao?!



“Ngươi thật không ăn sao?”.



“Vẫn là ngươi ăn đi”. Lạc Cảnh Thiên vội lắc đầu.



Nói đùa, ai biết nàng nói thật hay giả, lỡ như nàng tính cách đột nhiên biến xấu, cho hắn một chưởng vì ăn nàng thức ăn. Hắn cái thân thể này còn không có chịu đựng được nàng nhất chưởng.



Vẫn là đàng hoàng một chút đi.



Thời gian trôi qua tiếp cận nửa giờ, Lạc Cảnh Thiên đứng đó trợn tròn mắt nhìn lấy tiểu la lỵ. Nàng từ đầu đến giờ, một con Kim Thiền Thử nàng dùng chưa tới nửa tiếng liền ăn chỉ còn một nửa?.



Hắn nhìn không nhầm chứ?.



Cái này là sức người có thể ăn? Ta xxx.



Nàng thế nào tiêu hóa được? Sẽ không chen bể bụng sao?!



Một loạt câu hỏi trong đầu Lạc Cảnh Thiên hiện lên, hắn lúc này đã không đủ bình tĩnh nữa rồi.



Bất kỳ người nào thấy cảnh này chắc chắn so với hắn còn cảm thấy khoa trương hơn.



Tiểu la lỵ sau khi ăn uống no nê, nàng quay đầu nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên. Sau đó như nghĩ gì đó, bước về phía hắn.



Lạc Cảnh Thiên nhất thời lùi lại một bước.



“Tiểu ca ca, ngươi tên gì nha?”. Tiểu la lỵ hỏi.



“... Lạc Cảnh Thiên”.



“Lạc Cảnh Thiên? Tên thật kỳ quái. Vậy ngươi biết ta tên gì sao?”.



“... Không biết”.



“Nếu không, ngươi đặt cho ta một cái tên?”. Tiểu la lỵ ánh mắt mong chờ nhìn lấy hắn.



“... Vì cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời liền mộng.



“Ngươi đem ta bắt tới chỗ này còn hỏi vì cái gì?”.



Mồ hôi.



Lạc Cảnh Thiên đưa tay đỡ chán. Xem ra tiểu la lỵ này là nhất quyết xác định là hắn bắt nàng tới.



Hắn cũng không có cách nào a, hắn cũng rất tuyệt vọng.



Nên nói cái gì bây giờ?!



“Cái đó… ta thật không phải người bắt ngươi tới”.



“Ngươi… ngươi còn chối? Rõ ràng vừa rối còn định đối với người ta… ta không biết. Ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm. Ngươi phải dẫn ta theo, ngươi đi đâu, ta đi đó. Mẹ ta từng nói, xuất giá tòng phu, ta và ngươi đều ở chung một phòng, ngươi nhất định phải phụ trách”. Tiểu la lỵ gương mặt nghiêm túc nói.



“Ta… ta thật không có đối với ngươi làm cái gì a. Với lại, ta cũng không quen biết ngươi. Cần thiết như vậy sao?”. Lạc Cảnh Thiên trợn tròn mắt.



Đây là… người giả bị đụng? Ăn vạ sao?!



Ta mẹ nó trêu ai ghẹo ai rồi?!



Cũng không phải hắn sợ cái gì. Dù sao có một nữ nhân xinh đẹp tình nguyện đi theo ngươi, ai sẽ từ chối? Mấu chốt là, hắn cũng không dám đi đụng nàng, ai biết được nàng có hay không cho hắn một chưởng.



Hơn nữa, đó cũng không phải vấn đề trọng yếu. Trọng yếu nhất chính là, ai biết tiểu la lỵ trước mặt này đã sống bao nhiêu năm? Mẹ nó ít nhất cũng có trên ngàn năm đi? Hắn mới không cần cùng một lão yêu quái ở chung với nhau.



“Không nghe. Ta không nghe”. Tiểu la lỵ đưa hai tay bưng kín lỗ tai, chân dậm xuống đất tức giận nói.



Nhất thời, xung quanh bị nàng dậm chân rung chuyển không thôi. Đất đá từ trên rơi xuống, kém chút liền đem Lạc Cảnh Thiên chôn sống.



“Ngừng! Dừng lại. Đừng lại dậm chân, sẽ chết người”. Lạc Cảnh Thiên lớn tiếng nói.



“Ta không nghe, ta không nghe”.



Mẹ nó cái nơi này muốn sập đi? Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta chôn cùng a.



“Ngươi dừng lại cho ta”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được quát lớn.



“Ngươi đồng ý?”.



“Đồng ý cái quỷ. Ngươi mẹ nó có bệnh không? Muốn giả ngây giả dại? Ngươi mẹ nó cho ta là người ngu a? Nơi này đều bị ngươi dậm kém chút không có. Muốn chết thì tự sát, đừng kéo ta theo. Mẹ nó chứ, ta trêu chọc ngươi hay giết cả nhà ngươi? Ta cùng ngươi có thù sao?”. Lạc Cảnh Thiên thật nhịn không được nữa.



Hắn tin nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng là tuyệt đối không tin nàng không biết nơi này là nơi nào. Ban đầu hắn chỉ là nghi ngờ, nhưng hiện tại một chút nghi ngờ cũng không có.



Tiểu la lỵ nghe thế, ngừng kêu lên, chân cũng không tiếp tục động. Nàng ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm lấy Lạc Cảnh Thiên. Không biết nàng là đang nghĩ cái gì.



Hai người nhìn nhau một lúc, Lạc Cảnh Thiên thản nhiên cùng nàng đối mặt.



Sau một lúc.



“Ngươi thế nào nhận ra?”. Tiểu la lỵ lên tiếng.



“Ta thế nào nhận ra? Ngươi mẹ nó làm sao không nhìn một chút ngươi diễn kỹ cỡ nào nát a? Coi người khác là thiểu năng sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.



Ha ha.



Một người không nhớ cái gì, sẽ nói ra được những lời kia? Sẽ biết được những đạo lý kia? Hơn nữa mẹ nó, nàng nói mình 14 tuổi, còn quên hết chuyện trước kia. Vậy mà có thể biết nũng nịu? Hắn cũng không phải là gì của nàng, nàng nũng nịu cho ai nhìn?!



Hơn nữa, vừa rồi nàng biểu diễn, thật sự quá mức gượng ép.



Hắn thật nhìn không nổi nữa.



Nhất thời, cả hai người đều im lặng. Không người lên tiếng, hai người cứ thế đứng đó.



“Ngươi gọi… Lạc Cảnh Thiên sao?”. Tiểu la lỵ lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh.



“Thế nào?!”.



“Nói như vậy, Cảnh Thiên Vũ là tên giả?”.



Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sắc mặt hơi biến đổi.



Tiểu la lỵ này, làm sao lại biết được những cái này? Chẳng lẽ, nàng mới là người khống chế thực sự của Huyết Sắc Mân Côi?!



“Ra thế. Xem ra từ lúc vào nơi này, ngươi liền chưa từng nói thật qua”. Tiểu la lỵ nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.



Lạc Cảnh Thiên hơi kinh ngạc một chút, cũng không có lên tiếng.



“Tự giới thiệu một chút, ta là Lạc Thiên Y”. Tiểu la lỵ đi tới, trước sự đề phòng của Lạc Cảnh Thiên, nàng duỗi tay ra nói.



Khụ khụ.



Lạc Cảnh Thiên nhất thời liền sặc.



Lạc Thiên Y? Ngươi trêu chọc ta sao?!



“Ta là nói thật, từ lúc tỉnh lại, trong đầu ta liền vang lên một âm thanh nói cho ta cái tên này”. Lạc Thiên Y nghiêm túc nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.



“Tỉnh lại?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày, khó hiểu nhìn nàng.



Quan tài băng…



Tỉnh lại?!



Hắn hiện tại thật đúng là khó lý giải lời nói của nàng là thật hay giả.



Lạc Thiên Y nhìn thấy hắn không tin, nàng khẽ lắc đầu, đưa tay lên búng một cái.



Tách.



Trong nháy mắt, xung quanh kiến trúc toàn bộ biến mất, biến thành một cái đồi cát.



Lạc Cảnh Thiên giật mình nhìn quanh. Thi thể ma thú vẫn còn, gần đó còn có không ít thi thể nhân loại. Kia chính là những tù nhân bị giam dưới thủy ngục.



Những là, một người của Huyết Sắc Mân Côi cũng không có xuất hiện.



Mà lúc này, trước ngực Lạc Thiên Y đột nhiên sáng lên.



Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nhìn lấy, kia chẳng phải là Linh Tâm sao? Làm sao lại từ bên ngoài chui vào cơ thể nàng? Hơn nữa màu sắc kia… là màu bạc. Đó là cái gì nguyên tố? Hắn làm sao chưa nghe nói qua?!



Hơn nữa, Linh Tâm kia làm sao nhìn qua giống kim cương như vậy? Khác duy nhất chính là nó là hình lục giác khá dài.



“Ngươi biết võ giả cấp bậc phân chia rồi chứ? Bên trên Ngự Linh cảnh chính là Thông Linh cảnh, mà Thông Linh cảnh, Linh Tâm có thể ngoại phóng, tạo thành một phiến khu vực. Trong phạm vi Linh Tâm bao phủ, chỉ cần người có cảnh giới thấp hơn ta, như vậy ta muốn hắn thấy cái gì, hắn sẽ thấy cái đó”. Tiểu lạ lỵ nói.



“Ý ngươi là, trước đó… đều là giả?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.



“Một phần là giả, một phần là thật. Huyết Sắc Mân Côi tất cả mọi người đều là giả, những thứ khác, là thật. Cho nên, lúc này ngươi hẳn là biết, ngươi cùng tất cả những người Huyết Sắc Mân Côi kia tiếp xúc, đều là ta”.



“Hiện tại hiểu đi?”. Lạc Thiên Y nói.



“Hiểu? Hiểu cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.



“Ha ha, xem ra không dùng sức mạnh, ngươi là không thành thật đúng không?”. Lạc Thiên Y cười nhạt, tay giờ lên, Lạc Cảnh Thiên liền cảm thấy có một hấp lực kéo hắn tới.



Vèo.



Lạc Thiên Y nắm lầy cổ áo Lạc Cảnh Thiên, mà nàng thì bay lơ lửng song song trước mặt hắn.



Lạc Cảnh Thiên nhếch môi cười lạnh, muốn dùng vũ lực bức ép hắn? Ha ha.



Chỉ là, ngay sau đó…



Lạc Thiên Y đột nhiên đầu dí sát tới, không nói lời nào liền dán môi lên.



Lạc Cảnh Thiên đầu óc nhất thời trống rỗng, ánh mắt trừng lớn.



Ta… ta bị cưỡng hôn?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK