Ầm!
Lại một quyền nữa đánh vào trên mặt tên yêu tộc kia, lúc này hắn đã không mất đi năng lực trả lời, bởi vì hắn lúc này đã bất tỉnh.
Lạc Cảnh Thiên nộ khí không giảm lại tăng, hắn liên tục từng quyền từng quyền đánh vào mặt tên yêu tộc kia.
“Đủ rồi, lại đánh hắn liền chết mất”. Sở Như Mộng vội kéo hắn ra.
“Hừ, đem hắn treo lên, đừng để hắn chết”. Lạc Cảnh Thiên hừ lạnh nói.
Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở tiến tới đem tên yêu tộc kia treo lên, hiện tại họ thật không dám đi phản bác Lạc Cảnh Thiên, hắn tức giận thật mẹ nó đáng sợ.
Lạc Cảnh Thiên đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Thủy, ngồi xổm xuống đưa tay kiểm tra thương thế của tiểu Nguyệt, mũi tên xuyên qua vai, nhưng không có ảnh hưởng tới xương cốt, hắn lúc này mới thở nhẹ ra. Xem ra chỉ cần để cô bé tự hồi phục là được, không cần dùng tới Tinh Tú Hộ Mệnh.
Hắn lần nữa đứng dậy, đi tới gần tên yêu tộc còn lại.
Lần này hắn cũng không muốn đi hỏi cái gì, bàn tay trực tiếp đưa ra nắm lấy đầu tên kia. Tinh thần lực trong nháy mắt tràn vào não hải của tên yêu tộc kia.
Hắn là cường ngạnh xâm nhập, không phải kiểu ôn hòa, cho nên tên yêu tộc này sẽ cảm nhận được thống khổ sâu tận linh hồn.
Hắn nhưng nhớ rõ chính là tên này bắn ra mũi tên kia.
Sở dĩ hắn nổi giận, cũng không phải có bao nhiêu yêu thích tiểu nha đầu kia, mà là từ trên người tiểu Nguyệt, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy hình bóng của muội muội hắn kiếp trước.
Tuy bề ngoài khác biệt, nhưng tính cách lại giống nhau như đúc. Chính vì điều này mới làm hắn tức giận.
Hiện tại xem như cơn giận đã lui đi, ban đầu vốn muốn đi tìm yêu tộc, hiện tại có người dâng tận miệng, hắn làm sao sẽ khách khí? Tinh thần lực như lũ tràn bờ đê, xâm nhập vào sâu bên trong não hải tên yêu tộc này.
Một phút, hai phút…
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lạc Cảnh Thiên vẫn duy trì tư thế nắm lấy đầu tên yêu tộc kia, mà tên yêu tộc kia gương mặt hiện lên vẻ thống khổ tột độ.
Đọc lấy ký ức của người khác là một loại vận dụng của tinh thần lực mà chỉ pháp sư mới có.
Lạc Cảnh Thiên đem toàn bộ ký ức của tên yêu tộc này đều đọc một lần, cho nên thời gian hấp thu cùng ghi nhớ rất chậm.
Khoảng gần 10 phút sau, Lạc Cảnh Thiên mới buông tay ra, mà tên yêu tộc kia trực tiếp bị biến thành kẻ điên.
Nhìn vẻ mặt điên điên dại dại của tên yêu tộc này, đám người đều nhịn không được cảm thấy lạnh gáy.
“Tốt rồi, đem tên này treo lên đi, dùng dao cắt đứt gân tay gân chân của chúng, chúng ta bắt đầu di chuyển”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Khoan đã, ngươi không phải muốn bắt yêu tộc tìm hiểu tin tức sao? Làm sao lúc này lại muốn giết chết chúng?”. Lạc Thiên Y vội hỏi.
“Tin tức ta đã biết, nhưng thứ còn lại trên đường rồi nói. Đem chúng treo lên, nhớ kỹ, lúc cắt gân tay chân, đem động mạch chủ trên người chúng cũng cắt vài cái, ta muốn chúng bị yêu thú ăn sạch”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
“... Được rồi”. Lạc Thiên Y có chút im lặng lên tiếng.
Sau khi đem tên kia treo lên, Lạc Cảnh Thiên liền dẫn đầu mang theo đám người rời đi.
Biết được những tin tức trong đầu tên yêu tộc kia, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy tình thế cũng không có bết bát như hắn nghĩ. Mà ngược lại, có lẽ chuyện này còn khiến hắn cùng những yêu tộc khác thiết lập một mối quan hệ hòa hảo cũng không chừng.
Những tên yêu tộc vừa rồi cùng đám yêu tộc công kích ngôi làng của tiểu Nguyệt đều là một, chúng sở dĩ đến chính là vì thấy không có người trở về mới cố ý ra ngoài tìm kiếm.
Đám yêu tộc này cũng không phải loại lương thiện gì, ngược lại, đám yêu tộc này bị những yêu tộc xung quanh cực kỳ căm ghét.
Bởi đám yêu tộc này không như những yêu tộc khác, chúng chuyên môn săn tìm yêu tộc nhỏ yêu đi lạc hay những ngôi làng không có người thủ hộ hoặc thực lực không bằng chúng để ra tay.
Chúng sau khi giết xong, đem Linh Tâm, hay cách gọi khác của yêu tộc là yêu đan trên người của nạn nhân lấy ra, sử dụng làm tài nguyên tu luyện.
Loại tu luyện này có thể nói là tà tu, nếu như ở tại nhân loại đã sớm bị người người đuổi giết, nhưng đặt ở yêu tộc lại vô cùng bình thường. Nguyên nhân chính là nhân số.
Nếu như nhân loại có vài tỷ người, thì yêu tộc nhân số lên tới vài chục tỷ. Cũng chính vì thế mà loại giết chóc này đối với yêu tộc thật rất bình thường. Chỉ có điều những yêu tộc khác không có ngang nhiên như đám yêu tộc này, họ chỉ giết kẻ địch, chứ không vì tăng lên thực lực mà đi giết những yêu tộc khác.
Đám yêu tộc này thực lực mạnh, lại giảo hoạt vô cùng, nhiều lần những ngôi làng của yêu tộc xung quanh đây hợp lực lại muốn tiêu diệt chúng, nhưng là mỗi lần đều để chúng trốn thoát, thậm chí có một số ngôi làng còn bị chúng đồ sát toàn bộ.
Cũng chính vì thế mà tình trạng này kéo dài rất nhiều năm.
Nơi này cũng không phải nơi quan trọng của yêu tộc, nếu như theo nhân loại làm so sánh, nơi này chính là khu dân nghèo, những yêu tộc mạnh mẽ hay những thế lực lớn đều có địa bàn rộng lớn riêng của mình.
Những yêu tộc tại đây đa phần đều là những kẻ có thiên phú thấp không được tuyển chọn, mà tại yêu tộc, muốn biết thiên phú yếu hay mạnh, dựa vào chính là độ thuần chủng của huyết mạch.
Giống như tên yêu tộc bị Lạc Cảnh Thiên moi lấy ký ức kia, hắn thuộc về Lang tộc, độ thuần huyết chỉ đạt có chưa tới một phần trăm. Mà tại yêu tộc, độ thuần huyết đạt tới năm phần trăm mới là bình thường, mười phần trăm là ưu tú, 15 phần trăm chính là thiên tài.
Những kẻ thiên phú thấp, nếu như sống tại nơi có thế lực lớn, đều bị trục xuất khỏi nơi sinh sống, chỉ có một số ít được ở lại làm công việc bình thường.
Cũng chính vì lẽ đó mới hình thành những ngôi lành yêu tộc tại nơi nguy hiểm như Ma Thú Sơn Lâm này.
Đám người họ tuy nhiên đi về phía Nam, nhưng nơi này lại thuộc về phía Tây đại lục. Mà nơi này chính là nằm ở rìa lục địa phía Tây. Thuộc về nơi yêu tộc sinh sống ít nhất, đồng thời cũng là nơi rất nguy hiểm.
Nơi này ma thú mật độ cực lớn, may mắn là họ hiện tại chỉ là ở vùng rìa ngoài phía Tây, đi vào sâu khoảng hơn 20 vạn dặm liền sẽ bước vào nơi nguy hiểm bậc nhất Tây lục địa. Mà tại nơi này, ma thú số lượng không phải là rất nhiều, nhiều lắm là ngang với sa mạc tại Xích Hồ thành mà thôi.
Hắn cũng biết được Yêu Linh Thôn vì cái gì trốn tránh trong cái nơi kia, bởi vì tên trưởng thôn nắm giữ một giọt máu thuần huyết của thượng cổ yêu tộc, bí mật này rất ít người biết, bên ngoài thì là dùng lý do tên thôn trưởng kia có bí mật tăng lên huyết mạch, chính vì thế mới bị vây tại nơi đó.
Lạc Cảnh Thiên đem nhưng gì hắn biết nói ra cho đám người. Sau khi biết được sự thật, đám người đều giật mình không thôi.
Thiên Linh Đại Lục, quả nhiên không thiếu cái lạ.
“Đã ngươi biết được tình hình nơi này, hẳn là biết nên tìm ma thú cấp bốn ở đâu chứ?”. Sở Như Mộng hỏi.
“Ta biết, nhưng hiện tại không phải lúc, cấp bốn ma thú tại đây rất nguy hiểm, hơn nữa cũng rất giảo hoạt. Chúng ta cần chuẩn bị một chút mới ra tay được”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Như vậy, ngươi là dẫn chúng ta tới nơi an toàn sao?”. Đinh Tiểu Vân khó hiểu hỏi.
“Không, ta là dẫn các ngươi đi giết người”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Cái… cái gì?!
Giết người?!
“A… ta nói nhầm”. Lạc Cảnh Thiên thấy phản ứng của đám người, liền cười nói.
Mấy người Hạ Thần thở ra một hơi, may mắn a. Nếu thật đi giết người, mặc dù không sợ, nhưng họ lạ sợ Lạc Cảnh Thiên lại bị cái gì kích thích, đến lúc đó ra tay với họ phải làm sao bây giờ?!
Thực lực của hắn biến thái như vậy, làm sao địch nổi?!
“Là đi giết yêu tộc”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“!!!”.
Đám người ngây ra như phỗng.
“Ngươi… ngươi nghiêm túc?”. Hạ Thần gượng gạo hỏi.
“Nếu không đây?”.
Hạ Thần: …
Cả đám đều không dám nói tiếng nào, bởi họ nghĩ lúc này Lạc Cảnh Thiên tinh thần vẫn chưa có bình thường trở lại, sợ nói ra điều gì không phải kích thích hắn.
“Là giết đám yêu tộc kia?”. Sở Như Mộng như có điều suy nghĩ hỏi.
“Đúng vậy”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Sau đó, Lạc Cảnh Thiên lại đem chuyện của đám yêu tộc nói ra.
Lúc này, đám người cuối cùng cũng hiểu được mục đích của hắn.
Ai cũng không phải người ngu, làm sao không biết mục đích thật sự của hắn là gì?!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK