Lạc Cảnh Điềm phi thường hiểu rõ, Trần Tuệ Dung cần nàng cũng chẳng phải vì cái gì thân tình. Lại càng không phải vì tương lai của nàng. Bà ta cần nàng sống, nếu không cũng sẽ không đáp ứng điều kiện đó.
Từ Phùng Nguyệt nàng nghe được rất nhiều về Trần Tuệ Dung, nàng biết bản thân có giá trị, mà cũng vì điều đó nàng mới có tư bản đi bàn điều kiện.
Nàng rất đơn thuần, rất lương thiên. Không sai, nhưng là ngày hôm qua biến cố xảy ra đối với nàng thật sự quá to lớn.
Yêu mến nàng nhất ca ca vì nàng mà trọng thương, muốn cha mẹ đi cứu ca ca thì lại bị ngăn cản không thể làm gì, bản thân nàng lại bị người khác dùng tính mạng của cha mẹ cùng gia tộc ép buộc.
Tất cả chỉ xảy ra trong một ngày.
Lúc này nàng còn đứng được hoàn toàn là cưỡng ép đứng đó. Hận ý trong mắt Lạc Cảnh Điềm không cách nào che giấu nhìn lấy Trần Tuệ Dung.
Đầu xỏ tất cả đều là người này, còn có… Tạ gia!
Trần Tuệ Dung bị lời nói của Lạc Cảnh Điềm làm sửng sốt. Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, bà ta liền nở ra nụ cười nói.
“Yên tâm, ta sẽ giữ lời. Lạc gia tất cả mọi người ta sẽ không động tới một ai, chỉ cần ngươi đi cùng ta là được”.
Lạc Cảnh Thiên, Sở Như Mộng cùng Thượng Cổ Chi Linh đã sớm trở về, Lạc Cảnh Thiên nghe được tất cả mọi thứ, bàn tay hắn nắm chặt lại, tức giận làm hắn kém chút liền lao lên liều mạng.
Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Hắn biết Lạc Cảnh Điềm nghĩ hắn đã chết, cho nên tất cả những thứ nàng làm bây giờ đều xuất phát từ hận ý. Hắn nhìn rất rõ ràng, nếu như lúc này không có người đi lên làm dịu một chút Lạc Cảnh Điềm, nàng hận ý sẽ khiến nàng đánh mất lí trí.
Không phải bây giờ, mà là tương lai.
Hận có thể khiến người biến mạnh lên, nhưng quá độ, chính là một tai nạn, chỉ khiến cho bản thân càng lún càng sâu.
Cho nên hắn nhất định phải đi lên bình ổn lại nội tâm của nàng.
“Ngươi muốn ra đó? Nghĩ kỹ hậu quả chưa? Ta có thể bảo vệ tính mạng của ngươi, nhưng là sẽ không vì ngươi giết bất kỳ ai, ta từng thề sẽ lại không sát sinh. Ngươi đi ra cũng không giải quyết được cái gì”. Thượng Cổ Chi Linh lên tiếng.
“Ta biết, ngươi bảo vệ ta là đủ rồi. Thực lực của ta bây giờ gánh không nổi bất kỳ ai, cho nên ta cần rời đi, cần trưởng thành. Mà, nàng cũng thế”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Ngoài miệng nói rất nhạt, gương mặt cũng vô cùng bình thường, nhưng là tâm hắn đang rỉ máu.
Hắn hiểu rất rõ Lạc Cảnh Điềm ý nghĩ, chính vì hiểu rõ hắn mới đau lòng. Hắn nhìn ra được mục đích của Lạc Cảnh Điềm. Hắn từng nói sẽ bảo vệ nàng lương thiện, bảo vệ nàng tùy tính. Để nàng làm một tiểu công chúa không buồn không lo.
Hắn… không làm được.
“Được, đã ngươi muốn như vậy. Ta liền cùng đi với ngươi”. Thượng Cổ Chi Linh nhẹ gật đầu. Nó nhìn không ra được ý nghĩ của Lạc Cảnh Thiên, sau khi nhận truyền thừa thì nó đã biết điều này.
Nó không hiểu Lạc Cảnh Thiên muốn làm gì, nhưng nó cũng không quan tâm. Nó chỉ cần Lạc Cảnh Thiên sống là đủ rồi.
Xoát.
Một trận gió thổi tới làm đám người khẽ run lên. Đây không phải là cơ thể lạnh lẽo, mà là xuất phát từ linh hồn rét run. Họ không hiểu cảm thấy không khí biến lạnh vô cùng.
Tự chủ không được, đám người liền quay đầu qua.
Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, đám người đều sửng sốt.
Lạc Cảnh Điềm càng là ngây ra như phỗng, nhìn lấy thân ảnh kia chậm rãi tiến đến. Đôi mắt nàng nhất thời liền rơi xuống nước mắt.
“Thật xin lỗi, khiến ngươi lo lắng”. Lạc Cảnh Thiên đi tới, dùng giọng nói vô cùng ôn như, tay đưa lên lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Phùng Nguyệt gục xuống ôm mặt khóc lớn, Lạc Vũ Quân nhắm mắt lại ngẩng đầu lên trời.
Còn sống là tốt rồi.
Còn sống, là tốt rồi.
Oa!
Lạc Cảnh Điềm trực tiếp khóc lên ôm lấy Lạc Cảnh Thiên, nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn, nhưng lúc này một câu cũng không nói ra được.
Nhìn thấy thế, Lạc Cảnh Thiên đưa tay vuốt lấy đầu nàng.
Hắn không lên tiếng an ủi, cũng không có nói bất kỳ câu nào. Hắn biết, Lạc Cảnh Điềm lúc này nội tâm đã không còn hận ý như trước nữa, nhưng không có nghĩa hận trong nàng không còn. Nhưng không quan trọng, nàng sẽ không đánh mất bản thân, như vậy là đủ rồi.
Trần Tuệ Dung ánh mắt lóe lên, chờ vài giây liền chậm chạp lên tiếng.
“Lạc Cảnh Thiên sao? Không nghĩ tới ngươi còn sống”.
“Thế nào? Làm sao mắt lại có quầng thâm đây? Đêm qua không ngủ sao? Môi làm sao đỏ như vậy? Ngươi là dùng thứ gì bôi lên? Sẽ ảnh hưởng da thịt có biết hay không? Đừng lại dùng rồi”. Lạc Cảnh Thiên không quan tâm tới lời nói của Trần Tuệ Dung, vẫn ôn nhu nhìn Lạc Cảnh Điềm nói.
“Ta biết, nhất định sẽ lại không rồi”. Lạc Cảnh Điềm vội vàng đưa tay lên lau đi, nhất thời mặt nàng liền giống như một con tiểu hoa miêu.
Lạc Cảnh Thiên mím môi, lấy ra một cái khăn giúp nàng lau đi.
Trần Tuệ Dung gần đó ánh mắt biến lạnh gằn giọng nói.
“Người tới, đem hai người họ tách ra cho ta”.
Nhất thời vài người lao tới, Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân biến sắc muốn lập tức lao lên.
Chỉ là, ngay tại lúc này, một khí tức khủng bố bao phủ lấy đám người, toàn bộ đều bị khí tức khủng bố kia chấn trụ không dám nhúc nhích. Trần Tuệ Dung nhất thời biến sắc nhìn tới trên đỉnh đầu Lạc Cảnh Thiên đang lơ lửng lấy một con hồ ly.
Từ trên người nó, bà ta nhận thấy một loại khí tức nguy hiểm.
“Giết!”. Trần Tuệ Dung lạnh lùng quát lên, nhưng là không có gì dùng. Đám người một người cũng không có nhúc nhích được.
Thượng Cổ Chi Linh ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy đám người, thật sự thì trong mắt nó đám người này một chút uy hiếp cũng không có, ngay cả Trần Tuệ Dung thực lực so với một tên cường giả cấp thấp nhất trong vũ trụ cung không bằng, làm sao nó có thể lọt mắt.
Chỉ cần phát ra một chút khí tức cũng có thể làm đám người không dám động rồi.
Đây chính là phát ra từ bản năng run sợ.
“Ngươi tốt nhất chớ động. Ta không sát sinh, nhưng phế ngươi đi hoàn toàn có thể”. Thượng Cổ Chi Linh ánh mắt rơi vào trên người Trần Tuệ Dung lạnh nhạt nói.
Trần Tuệ Dung nội tâm run lên, bà ta nhận ra, bản thân linh lực trong cơ thể nhất thời không chịu khống chế của bà ta, linh tâm giống như mất đi liên hệ với bản thân.
Lần đầu tiên trong đời bà ta cảm thấy được khủng bố.
Nó rốt cuộc là thứ gì? Làm sao lại đáng sợ như vậy?!
Mà bên này, Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Trần Tuệ Dung, họ vẫn đứng đó thân mật trò chuyện.
“Ca, mắt của ngươi…”. Lạc Cảnh Điềm nhìn lấy một bên mắt bịt chặt của hắn, tay giơ lên đều run lẩy bẩy.
“Không sao”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp, hắn cũng không có nói cho nàng việc hắn dùng Chân Giải Chi Nhãn thay thế. Bởi vì không cần thiết, cũng không thể nói.
Lạc Cảnh Điềm rất thông minh, nếu như có thể thay thế cũng không cần bịt mắt thế này, đây hoàn toàn chính là che lại mà không phải đã chữa lành. Lừa dối nàng là không có tác dụng. Nàng sẽ đi suy đoán lung tung. Hắn cũng không muốn nàng phải lo lắng cho hắn.
“Điềm Điềm, ngươi thật muốn đi Băng Cung sao? Không hối hận?”. Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên hỏi.
“Không”. Lạc Cảnh Điềm kiên định gật đầu, nàng mặc dù không biết ca ca nàng vì cái gì biết Băng Cung, nàng chỉ cần thật lòng trả lời hắn là tốt rồi. Nhiều hơn, nàng cũng không muốn nghĩ.
“Cho ta vài năm, được không? Chậm nhất là mười năm, ta sẽ tới Băng Cung đón ngươi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Ta chờ ngươi tới đón”.
Ngay sau đó, Lạc Cảnh Điềm ôm lấy cổ Lạc Cảnh Thiên dâng lên môi thơm.
Đám người Băng Cung không dám động, chỉ là có chút hâm mộ. Mặc dù họ là người trên người, địa vị lớn hơn 90% người của thế giới này. Nhưng nói cho cùng, họ vẫn chỉ là nữ nhân mà thôi.
Cuộc nói chuyện của hai người Lạc Cảnh Thiên họ nghe rất rõ ràng, có nam nhân vì họ làm như vậy, chết cũng đáng.
Mà những người khác, nhất là Lạc gia, ánh mắt đều hiện lên vui vẻ cùng ngưng trọng.
Họ biết, Lạc Cảnh Điềm vẫn sẽ tới Băng Cung, mà Lạc Cảnh Thiên sẽ rời khỏi Lạc gia, thời gian chỉ sợ sẽ rất lâu. Nhìn về phía Trần Tuệ Dung, đám người đều nổi lên sự chán ghét.
Một đôi kim đồng ngọc nữ như vậy, tất cả chỉ vì bà ta mà phải xa cách nhau.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK