Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại đao dài 40 mét bổ xuống.



Tạ Minh Viễn đôi mắt trừng lớn.



Đao… bốn mươi mét đại đao?!



Cái quỷ gì?!



Nó từ nơi nào xuất hiện?!



Hắn thế nào nâng lên được?!



Khoan đã!



Ta đứng đây làm gì!?



Chợt nhận ra, Tạ Minh Viễn ngay lập tức bổ nhào sang một bên né tránh.



Ầm!



Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ võ đài đều rung chuyển. Thậm chí trên khán đài đám người cũng cảm nhận được cơn chấn động mà thanh đại đao mang lại.



“Ta là nằm mơ đi? Đại đao… ông trời a. Hắn đao từ đâu mà ra? Không gian giới chỉ cũng không có cái nào có độ rộng chứa đựng được nó a”.



“Hắn thế nào vác lên được? Uy lực này… thanh đao kia cũng phải có một tấn đi? Hắn mẹ nó là siêu nhân a?”.



Nhìn bên cạnh một vết đao dài, một góc võ đài bị chẻ ra. Tạ Minh Viễn nuốt vào một ngụm nước bọt.



Đây là cái gì? Các ngươi nói cho ta biết đây là có chuyện gì?!



Hắn nhất thời liền hoài nghi nhân sinh.



“Ai u, Tạ thiếu gia chạy còn thật là nhanh, như vậy chúng ta tiếp tục a”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.



“Khoan… khoan đã. Ngươi muốn làm gì?!”. Tạ Minh Viễn nhất thời liền hoảng.



Hắn định bổ thêm một phát sao?!



“Yên tâm. Ta là người lịch sự, sẽ không lại chơi đao”. Lạc Cảnh Thiên cười nói, sau đó thanh đại đao kia liền biến mất.



Tạ Minh Viễn thở ra một hơi, mà những người khác thì bắt đầu bàn tán không thôi.



Lạc Cảnh Thiên đại đao rốt cuộc là thế nào xuất hiện?!.



Đây là câu hỏi của đám người. Bao gồm cả vị viện trưởng kia.



Ông ta cũng không biết thanh đao kia là thế nào xuất hiện.



Quá rung động.



Hắn cả đời này cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ chứng kiến cảnh này.



Hắn thấy qua ma thú cao trên 10 mét, thậm chí là 20 mét hắn cũng từng chứng kiến. Nhưng mà thanh đao… bốn mươi mét. Hắn đời này chỉ sợ cũng không quên được cảnh tượng này.



Hình ảnh kia thật mẹ nó hoành tráng.



“Thanh đao kia ngươi lấy từ đâu ra?!”. Tạ Minh Viễn bò dậy, kiêng kị nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên hỏi.



“Tiếp được ta một chiêu này, ta trả lời ngươi”. Lạc Cảnh Thiên lộ ra hàm răng trắng, cười vô cùng thoải mái.



Nhưng mà Tạ Minh Viễn lại cảm thấy có chút không ổn.



Mà ngay sau đó, toàn bộ đám người há hốc mồm, sau đó liền chết lặng. Tạ Minh Viễn nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên lộ ra vẻ tuyệt vọng.



Bởi vì, trong tay Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên xuất hiện một cái… vỉ đập ruồi.



Vỉ đập ruồi ngươi dám tin?!



Vỉ đập ruồi liền vỉ đập ruồi đi. Nhưng con mẹ nó vỉ đập ruồi to như một tòa nhà là chuyện gì xảy ra?!.



Ta xxx.



Có thể thật dễ nói chuyện sao? Động một chút liền móc ra hàng khủng là thế nào?.



Lạc Cảnh Thiên nâng lên cái “vỉ đập ruồi” cao mấy chục mét, nhìn về phía Tạ Minh Viễn nở ra nụ cười lạnh lẽo.



“Ta…”.



Tạ Minh Viễn hắn là muốn nhận thua, nhưng mà lời còn chưa nói xong, Lạc Cảnh Thiên liền đập xuống.



Nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, Tạ Minh Viễn chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng chát. Nếu như là thanh đại đao kia, hắn còn có thể liều mạng né một chút, nhưng mà vỉ đập ruồi… đập xuống liền bao phủ một nửa cái võ đài.



Ta né kiểu gì?!



Nói cho ta biết, ta né kiểu gì?!.



Ầm!



Tạ Minh Viễn tại chỗ liền bị Lạc Cảnh Thiên đánh gục, hôn mê bất tỉnh.



Nhìn trên võ đài nhiều chỗ nứt gãy, đá vụn cùng trạng thái thê thảm của Tạ Minh Viễn, đám người nuốt vào một ngụm nước bọt.



Quá… quá bạo lực.



Quá rung động.



Người nào bảo Lạc Cảnh Thiên là phế vật? Đứng ra. Ta đảm bảo không đánh chết ngươi.



Con mẹ nó chứ hắn là phế vật ngươi tính là gì? Hắn một cái vỉ đập ruồi đập xuống nghe không chết cũng tàn phế ngươi tin không?!.



Ta một ngàn kim tệ a, cứ như thế tan theo mây khói - đây là tiếng lòng của một đám người đặt Lạc Cảnh Thiên thua.



Triệu Tử Sinh ngẩn người nhìn trên võ đài, sau một lúc lâu, ông ta mới lên tiếng.



“Lạc… Lạc Cảnh Thiên thắng”.



Lạc Cảnh Điềm biết chắc Lạc Cảnh Thiên sẽ thắng, nhưng không nghĩ tới lại bạo lực tới mức này. Ban đầu nàng còn lo lắng cho hắn một chút, nhưng hiện tại… nàng nhìn cũng không muốn nhìn.



Mà gần đó, Sở Như Mộng ánh mắt lóe lên, hắn quả nhiên đoán không sai.



Thực lực của Lạc Cảnh Thiên, so với hai năm trước mạnh hơn nhiều.



Lúc đó Lạc Cảnh Thiên đã bộc lộ ra năng lực khác thường, hắn biết, Lạc Cảnh Thiên nắm giữ bí mật rất lớn, nhưng rốt cuộc là bí mật gì, hắn điều tra nhiều năm cũng không suy đoán được. Chỉ có thể đoán rằng nó liên quan tới thân thế của Lạc Cảnh Thiên.



Tạ Minh Viễn nhanh chóng được đưa xuống dưới chữa thương, mặc dù chịu một đòn nặng, nhưng Tạ Minh Viễn cũng không phải bị thương rất nặng. Đó cũng là lý do vì sao Triệu Tử Sinh không ngăn cản.



Nhìn như chiêu thức khủng bố, nhưng thực chất uy lực không phải rất lớn, nhưng được cái là hư trương thanh thế quá tốt. Tạ Minh Viên nội tâm lúc đó sụp đổ, tự mình chịu thua. Cho nên mới không làm ra chống cự.



Nếu không một chiêu đó nhiều lắm làm hắn bị thương ngoài da mà thôi.



Không giống hiện tại, gãy mất mấy cái xương sườn.



Nếu như biết được sự thật, chỉ sợ hắn sẽ tức hộc máu đi?!



“Cảnh Thiên ca ca tuyệt nhất”.



Giọng nói của Sở Như Mộng từ trên khán đài truyền xuống. Lạc Cảnh Thiên cảm xúc vui vẻ trong nháy mắt quét sạch sành sanh.



Con em ngươi.



Diễn cũng phải có mức độ a.



Dùng ta làm bia đỡ coi như xong, có thể hay không có mức độ một chút? Nhập vai quá nặng rồi? Muốn hay không lao lên ôm ấp một cái? Ta nhổ vào.



“Ha ha ha, ta cuối cùng cũng minh bạch, thanh đao kia từ đâu mà ra”.



Trên khán đài, vị viện trưởng kia bỗng nhiên cười lớn.



“Thế nào? Ngươi mau nói a”.



“Ngươi nghe qua Chuyển Linh Quyết sao?”.



“Chuyển Linh Quyết? Tên nghe quen quen, nhưng ta không nhớ được nghe ở nơi nào”.



“Mười năm trước, tại Bắc Châu Bích Thủy Sơn, nhớ rõ sao?”.



“A! Ta nhớ được, ta nói thế nào tên nghe quen quen. Ra là công pháp của tên điên kia”. Nữ nhân kia kinh ngạc bật thốt.



Hai mươi năm trước, trên đỉnh Bích Thủy Sơn, một tên đỉnh cấp cường giả mời tới rất nhiều người tới trao đổi.



Khi đó tên kia nói: đã linh lực có thể hóa dực, vậy làm sao lại không thể biến thành những thứ khác? Như vũ khí, áo giáp chẳng hạn. Đây là nguyên văn lời nói lúc đó của hắn.



Lúc đó, khi lời này thốt ra, đám người đều cho rằng có khả năng.



Nhưng mà sau khi thử nghiệm nhiều lần, tất cả đều cho rằng không khả thi. Bởi vì thử mọi biện pháp khống chế linh lực hóa hình đều không thành công.



Mà khi đó, tên kia nói: có thể là do công pháp tu luyện đã định hình linh lực, hạn chế khả năng biến hóa của linh lực.



Cho nên hắn nói cần “phá rồi lập”, nghiên cứu ra một loại công pháp hoàn toàn mới, như vậy mới có thể thành công.



Đám người đều cho rằng hắn bị điên, mà điều làm họ giật mình nhất là, tên kia sau khi cùng đám người không hợp, biến mất mấy năm. Vài năm sau đó, tên kia lần nữa xuất hiện. Mọi người đều cho rằng hắn bỏ cuộc, nhưng không ngờ hắn lại nói mình thành công.



Mà sau đó, vì chứng minh thành quả của mình, tên đó tại chỗ phế bỏ linh tâm của mình, sau đó tu luyện lại từ đâu.



Hắn thành công.



Khi đó đám người đều bội phục tính nhẫn nại cùng quyết đoán của hắn.



Nhưng mà, khi mọi người đều muốn truyền bá quyển công pháp này, họ phát hiện tên kia cảnh giới bị đình trệ, không cách nào đột phá. Lúc đó họ biết được, luyện công pháp này cần linh lực đi tẩm bổ thứ mà mình tạo ra.



Như dùng linh lực ngưng tụ một thanh kiếm, ngươi có 100 điểm linh lực, như vậy phải dùng một nửa linh lực đi tẩm bổ vũ khí.



Mà càng lên cao, linh lực cần thiết hao tổn càng lớn.



Đây không phải là việc hao tổn linh lực đơn giản như vậy, mà là trực tiếp hao tổn từ gốc rễ. Tức là trực tiếp giảm một nửa thực lực của mình đi chăm chút cho một cái vũ khí.



Càng quá đáng hơn là nếu như vũ khí đó bị phá hủy, như vậy linh tâm liền triệt để phế bỏ.



Cũng từ khi phát hiện điều đó, tên kia liền biến mất. Chưa từng một lần xuất hiện.



“Hắn chẳng lẽ lại tu luyện công pháp đó? Điều đó không có khả năng. Đạt tới Khai Linh cảnh mới có thể tu luyện công pháp a. Hắn lúc này mới Luyện Linh cảnh, làm sao có thể?”. Nữ nhân kia khó tin nói.



“Không hẳn. Trước kia nếu có người nói dùng linh lực ngưng tụ vũ khí, ngươi tin sao? Hơn nữa, tên kia biến mất mười mấy năm, nói không chừng đã nghiên cứu ra cách thay đổi cũng không chừng. Phải biết, tên kia đơn giản chính là tên điên, cũng là một thiên tài, có chuyện gì hắn làm không được?”. Viện trưởng lắc đầu nói.



“Ngươi nói cũng có lý. Nhưng là… ta vẫn có chút không tin tưởng lắm. Lạc gia cũng không ngu ngốc cho Lạc Cảnh Thiên đi thủ nghiệm công pháp của người khác. Ta càng tin tưởng Lạc Cảnh Thiên có bí mật khác mà không phải tu luyện Chuyển Linh Quyết”.



“Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng mà… cũng không quan trọng. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện chúng ta là được. Lạc gia hay Lạc Cảnh Thiên thế nào không cần phải quan tâm”. Viện trưởng cười nói.



“Ngươi lúc đầu coi trọng, sẽ không phải là hắn đi, ngươi chẳng lẽ đã biết hắn có… khả năng kỳ quái này?!”. Nghĩ tới việc Lạc Cảnh Thiên dùng vỉ đập ruồi khổng lồ đập người, nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra dùng từ gì mới thích hợp.



“Ta thừa nhận, ban đầu người ta coi trọng là hắn. Nhưng mà, sức mạnh của hắn thế nào ta hoàn toàn không biết”. Viện trưởng lắc đầu nói.



“Ai u, đường đường Diệp Tinh Hà, uy chấn đại lục bao nhiêu năm, nắm giữ thuật bói toán thần bí lại có chuyện ngươi không biết?!”. Nghe thế, nữ nhân kia trêu ghẹo nói.



“Bạch Tuyết Kỳ, là chiêm tinh thuật. Ta không phải lừa đảo, cái gì bói toán không bói toán a?”. Diệp Tinh Hà bất đắc dĩ nói.



“Liền là thuật bói toán”. Bạch Tuyết Kỳ nghịch ngợm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK