Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Cảnh Thiên thực tế đã nghe qua Nhật Nguyệt Các, hắn là từ Sở Như Mộng nơi đó nghe được.



Chẳng qua hắn ban đầu là không tin, nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải như hắn nghĩ. Hoạt động chủ yếu của Nhật Nguyệt Các là gì hắn không biết, nhưng về mặt “khách hàng là bình đẳng” mặt này, họ làm cực kỳ chuyên nghiệp.



Khó trách có thể nổi tiếng như vậy.



Nhưng mà, hắn lại cảm thấy kỳ quái, tên thanh niên này chẳng lẽ không biết?!



“Nực cười, nhìn cho kỹ đây là cái gì”. Tên thanh niên kia nghe thế cười lạnh, lấy ra một tấm thẻ giơ lên rồi nói tiếp.



“Ta là hội viên của Nhật Nguyệt Các, ngươi dám có thái độ như vậy với ta?”.



“Vị khách nhân này, sau này dùng thẻ hội viên của người khác, phiền phức tìm hiểu một chút quy chế làm việc của Nhật Nguyệt Các, trở thành hội viên không chỉ đơn thuần là thực lực, mà là cả lực ảnh hưởng, tố chất cùng cống hiến”.



“Với tuổi tác của ngài, lực ảnh hưởng, cống hiến cùng tố chất ta không bình luận, nhưng chỉ riêng là thực lực, chỉ mới là Ngự Linh cảnh sơ cấp, ngay cả xét duyệt cũng không qua được chứ đừng nói trở thành hội viên”.



“Nếu như ngài còn tiếp tục hung hăng càn quấy, như vậy bao quát cả chủ nhân tấm thẻ này cũng sẽ nhận phiền phức. Cho nên, ngài vẫn là thu lại thái độ của mình đi”. Tên nhân viên kia mỉm cười nói.



Lạc Cảnh Thiên nghe thế liền líu lưỡi.



Chỉ mới là???



Ngự Linh cảnh liền tư cách cũng không có? Các ngươi thật đúng là dám nói.



Hắn càng lúc càng tò mò về Nhật Nguyệt Các.



Mà tên thanh niên kia nghe thế nhất thời liền sửng sốt, sau đó không biết làm sao. Im lặng vài giây, hắn liền nói.



“Được, xem như ta không đúng. Nhưng là các ngươi Nhật Nguyệt Các khách nhân nào cũng tiếp nhận? Một tên phế nhân ngay cả Linh Tâm cũng chưa mở cùng một thiên tài 22 tuổi Ngự Linh cảnh có thể sánh ngang với nhau?”.



Lạc Cảnh Thiên kém chút liền choáng.



Ta trêu chọc ngươi rồi? Ngươi ở đâu ra cảm giác ưu việt?.



Hắn tự nhận, thế giới này tuy nhiên thực lực bản thân làm chủ, nhưng là bề ngoài cũng không so với thế giới kia kém chỗ nào. Đều là nhìn mặt thế giới.



Trên người hắn mặc quần áo không tính là quý giá, nhưng cũng không kém đi nơi nào. Quần áo đều được làm từ da của cấp ba ma thú, hơn nữa còn đo thân mà làm.



Ngoài việc hắn thực lực mặt ngoài thật đúng là không dám khen thưởng, nhưng là những thứ khác hắn tự nhận không so với người khác kém, hắn thực rất chú trọng cách ăn mặc, dù sao sống tại Lạc gia nhiều năm nuôi thành thói quan, hiện tại hắn dám khẳng định, tên này chính là muốn dùng hắn để đánh bóng bản thân.



Lại nhìn về phía Lạc Thiên Y. Hắn nhất thời thở dài. Đều là nữ nhân gây họa a.



“Vị công tử này nói rất đúng, nếu như chỉ là một tên ngay cả Khai Linh cảnh cũng chưa đạt tới, Nhật Nguyệt Các chắc chắn không đón tiếp. Nhưng là bên cạnh vị tiểu thư này bản thân thực lực đã đạt tới Thông Linh cảnh, một ngón tay đủ nghiền chết ngài rồi”. Tên nhân viên kia mỉm cười nói.



Tĩnh.



Nhất thời xung quanh liền trở lên yên tĩnh tới cực điểm.



Đám người xung quanh xem náo nhiệt cũng không dám lên tiếng.



Lạc Thiên Y nhìn qua mới bao nhiêu? Nhiều lắm liền 15-16 tuổi. Thông Linh cảnh? Đùa nhau đi?!



Tên thanh niên nhất thời liền sửng sốt, gương mặt trở lên khó coi. Hắn vốn dĩ chính là muốn thể hiện bản thân cho Lạc Thiên Y nhìn, dù sao Lạc Thiên Y quá xinh đẹp. Hắn quá ghen ghét việc Lạc Thiên Y đi bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, nhưng là ngại nơi công cộng, không dám dùng thủ đoạn mạnh, cho nên mới dùng những thứ kia để hấp dẫn Lạc Thiên Y, đáng tiếc hiện tại bị bắn ngược.



Bị một tên nhân viên phục vụ giáo huấn, bản thân thực lực lại không bằng Lạc Thiên Y, hắn ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, nghẹn quá mức, hắn chỉ có thể châm chọc Lạc Cảnh Thiên.



“Hừ, còn không phải một tên bám váy nữ nhân?”.



Lạc Cảnh Thiên im lặng nhìn lấy hắn.



Cần thiết sao?.



“Vị công tử này, mặc dù bản thân vị khách nhân này thực lực không tính là… nổi bật. Nhưng là vị khách nhân này so với ngài mạnh hơn nhiều lắm, hơn nữa, nếu như đối mặt, chỉ sợ chính bản thân ngài sẽ chết rất thảm”. Tên phục vụ kia mỉm cười nói.



Lời vừa ra, tất cả đều sửng sốt, bao quát Lạc Cảnh Thiên.



Ý gì?!



“Ngươi nói hắn? Mạnh hơn ta? Ngươi là điên đi? Ha ha ha”. Tên thanh niên kia cười lớn nói.



Đám người xung quanh yên tĩnh, cũng không có bị tên thanh niên kia ảnh hưởng.



Nhật Nguyệt Các trước giờ chưa từng nói lời giả dối, đây là tất cả mọi người đều tin tưởng. Cho nên họ chỉ lẳng lặng nghe ngóng mà không phải tham gia vào vũng nước đục này.



Đám người ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên đều là sững sờ, giật mình cũng khó hiểu.



Một tên chỉ là Luyện Linh cảnh phế vật, lại có tư cách gì để Nhật Nguyệt Các đánh giá như thế?!



Nếu như người khác nói, họ chắc chắn sẽ không tin. Nhưng là Nhật Nguyệt Các, họ phải xem xét lại. Bởi vì Nhật Nguyệt Các người làm không bao giờ tuyển chọn người ngoài, chính họ sẽ tự mình bồi dưỡng, sau đó phân chia tới từng nơi.



Hơn nữa, người trước mặt này, cũng không phải đơn giản một tên phục vụ bình thường, người chú ý quan sát có thể thấy được, trên ngực của hắn có đeo một huy hiệu hình bán nguyệt.



Đây là đại biểu cho chủ quản, mà không phải một tên nhân viên bình thường.



“Đúng thế, theo tin tức của chúng ta được biết, vị khách nhân này chỉ dựa vào bản thân trí tuệ cùng thủ đoạn thần kỳ liền có thể đem hơn 20 tên Ngự Linh cảnh toàn diệt. Xin hỏi, ngài làm được sao?”. Tên nhân viên kia nói.



Lạc Cảnh Thiên nghe thế liền kinh hãi.



Hắn làm cực kỳ bí mật, ngay cả Lạc Thiên Y cũng không biết được, những người này thế nào biết?!



“Cái gì?!”.



Tên thanh niên kia kinh hãi thốt lên.



Ngươi ở đùa ta? Chỉ dựa vào hắn?!



Đám người xung quanh cũng kinh hãi không thôi.



Hắn thế nào làm được?!



Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ. Ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên đều trở lên vô cùng vi diệu.



“Xin đừng nên nghi ngờ Nhật Nguyệt Các tin tức, hơn nữa, từ ban đầu ta đều luôn cường điệu, tất cả khách nhân đều là bình đẳng, vào nơi này sẽ được sự bảo vệ của Nhật Nguyệt Các”.



“Ta ban đầu khuyên ngăn, cũng là vì muốn bảo vệ ngài. Nếu như vừa rồi ngài dám động tay chân, vị công tử này chắc chắn sẽ một kích đem ngài giết chết. Cho nên, vì an toàn của ngài, đừng lại hung hăng càn quấy rồi”. Tên nhân viên kia mỉm cười nhìn tên thanh niên nói.



Tên thanh niên kia nghe thế lạnh cả người.



Mà Lạc Cảnh Thiên thì lông mày nhíu chặt lại, hắn bắt đầu có cảm giác bí mật của mình bị người khác biết hết.



Ngay cả vừa rồi một động tác nhỏ bé của hắn cũng bị người này phát hiện? Tên này rốt cuộc là ai? Hơn nữa hắn thế nào biết được những thứ kia?.



Nhật Nguyệt Các rốt cuộc là thứ quỷ gì? Làm sao chỉ là một tên nhân viên liền kinh khủng như vậy? Hơn nữa năng lực tin tức này… có chút đáng sợ a.



“Nhị vị, bên trong còn có vị trí, xin hỏi hai vị có muốn ở lại dùng cơm sao?”. Tên nhân viên mỉm cười nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Thiên Y hỏi.



“Đã đến, đương nhiên muốn nếm thử tay nghề của Nhật Nguyệt Các, ta còn tương đối hiếu kỳ, các ngươi bản lĩnh có lớn như lời đồn đại hay không”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.



Khác hẳn bộ dáng vừa rồi, hắn lúc này từ bề ngoài nhìn vào không có bất kỳ một chút đề phòng hay giật mình nào, có chỉ là một loại cảm giác vô hại mà thôi.



Tên nhân viên kia ánh mắt lóe lên thầm nghĩ: không hổ là người bị cao tầng nhìn trúng, lại có thể trở mặt nhanh như thế.



Hắn dám chắc, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Lạc Cảnh Thiên đã suy nghĩ ra biện pháp ứng đối. Bất kỳ người nào cũng không muốn bản thân bí mật bỗng nhiên bị người khác nắm giữ.



Sở dĩ hắn đem chuyện này nói ra chỉ là để thăm dò Lạc Cảnh Thiên mà thôi, hắn cho rằng Lạc Cảnh Thiên một là sẽ rời đi, hai là sẽ ép hỏi. Nhưng không nghĩ tới lại dùng thái độ này cùng hắn nói chuyện.



Ung dung, tự tin. Đây là thứ hắn nhìn thấy trên người Lạc Cảnh Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK