Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ma thú tấn công!”.



“Phòng thủ! Mau thông báo thành chủ”.



Bên trong thành truyền ra tiếng kêu rất lớn, toàn bộ đám binh lính đều loạn thành một đoàn.



Sở Như Mộng ngơ ngác nhìn cảnh này. Hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.



Kinh ngạc, giật mình, khó tin…



Hắn liếc qua nhìn Lạc Cảnh Thiên, người này, rốt cuộc bản lĩnh có bao lớn?.



“Nhìn ta như vậy làm gì? Hiện tại ngươi đoán những tên kia còn có thời gian đi bảo vệ bảo khố sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.



“... Ngươi lợi hại”. Sở Như Mộng im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng.



Không phục không được, Lạc Cảnh Thiên một chiêu này quá mẹ nó xuất sắc rồi. Hắn còn cho rằng Lạc Cảnh Thiên sẽ phóng hỏa gây hỗn loạn, hay làm điều gì đó tương tự để khiến những người kia chú ý.



Ai mà ngờ được, hắn lại đem một con cấp năm ma thú tới.



Cái này không phải chỉ là gây rối nữa, mà là trực tiếp biến thành “đuổi cùng diệt tuyệt” rồi.



Cấp năm ma thú nhưng là chưa từng có người giết được. Đây là khẳng định, càng đừng nói tới cấp năm phi hành ma thú. Đây quả thật chính là tai nạn diệt quốc a.



“Đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên nói.



Sở Như Mộng khẽ gật đầu, sau đó hai người liền nhân lúc hỗn loạn lẻn vào bên trong thành.



Nhìn trên đường rất nhiều người dân rối loạn chạy trốn ra nơi xa, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hơi nhíu lại, trong lòng âm thầm hi vọng đám người này tốt nhất chạy xa một chút, bởi vì hắn kế hoạch kế tiếp chính là tạo ra một cái ma triều.



Thương hại những người bình thường này? Có lẽ thế. Nhưng Lạc Cảnh Thiên cũng sẽ không do dự đi thực hiện kế hoạch của hắn. Dù cho những người này toàn bộ chết, hắn nhiều lắm cũng chỉ thương hại một chút mà thôi.



Xem như những người này xui xẻo đi.



Hoàng cung nằm tại chính giữa Xích Hồ Thành, hai người do lén lút di chuyển nên tốn khá lâu, mặt trời gần lên tới đỉnh họ mới tới nơi. Lúc này đám cường giả của hoàng cung sớm đã chạy tới ngoài thành cùng Hỏa Đầu Ưng chiến đấu rồi, cho nên những người còn lại muốn phát hiện họ, thực sự rất khó.



Giả trang thành binh lính tuần tra, hai người ngang nhiên đi xung quanh mà không một ai nghi ngờ.



“Nơi đó là nơi nào? Làm sao canh phòng nhiều như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn phía xa đứng gác hơn ba mươi tên binh lính, hắn liền hiếu kỳ hỏi.



“Đừng nhìn, đó là thiên lao. Tử tù ở nơi đó”. Sở Như Mộng thấp giọng nói.



Nghe thế, Lạc Cảnh Thiên nhất thời rơi vào trầm tư.



“Này, ngươi lại đang nghĩ cái gì?”. Sở Như Mộng thấy Lạc Cảnh Thiên ngẩn người liền hỏi.



“Ngươi nói, nếu tử tù đều thoát ra, sẽ là cảnh tượng gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.



“Hẳn gây không được quá nhiều phiền phức. Tử tù đều bị phế đi Linh Tâm, chỉ còn lại sức mạnh cơ thể. Muốn cùng binh lính canh gác chống lại, nói dễ hơn làm”. Sở Như Mộng nói.



“Vậy quên đi”. Lạc Cảnh Thiên nghĩ một chút rồi nói.



Hắn định đem tử tù toàn bộ phóng thích, lại chế tạo chút phiền phức, nhưng nghe Sở Như Mộng nói vậy hắn liền từ bỏ. Tốn thời gian lại không đạt được kết quả hắn mong muốn, không cần thiết tốn thời gian vào chuyện này.



“Bảo khố ngay tại Đông Cung, nơi đó canh phòng rất nghiêm. Có trên hai trăm tên Ngự Linh cảnh ngày đêm canh phòng. Ngươi tính làm thế nào để đi vào?”. Sở Như Mộng nói.



“Ma thú cấp năm có thể kéo sạch toàn bộ Thông Linh cảnh Xích Hồ Thành đi ra. Như vậy, nếu như lại có ma triều công kích đây?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.



“Ngươi…”. Sở Như Mộng nói không ra lời, nghĩ tới điều này, hắn cả da đầu liền tê dại.



Tên ma quỷ này, hắn là muốn đem Xích Hồ Thành đạp bằng mới chịu sao?.



Lạc Cảnh Thiên thấy gương mặt chấn kinh của Sở Như Mộng, hắn liền đắc ý không thôi. Lấy ra Du Long Phiến, hắn đưa ra cánh tay, sau đó cẩn thận cắt lấy một đường nhỏ.



Nhất thời, máu tươi nhiễu xuống dưới đất.



Mà ngay sau đó, bên ngoài thành, Hỏa Đầu Ưng vốn đang rơi vào thế yếu, bị mười mấy tên Thông Linh cảnh vây công, nó vốn đang muốn chạy trốn, nhưng mà bỗng nhiên trong không khí truyền tới mùi cực độ hấp dẫn.



Con mắt của nó nháy mắt liền biến thành đỏ, sau đó nó giống như điên rồi, điên cuồng công kích đám người xung quanh.



Mà bán kinh ngàn dặm xung quanh Xích Hồ Thành, toàn bộ ma thú bắt đầu bạo động.



“Làm sao không có động tĩnh?”. Sở Như Mộng nhìn quanh, khó hiểu hỏi.



“Ngươi cho rằng là đang cắn dược đây? Chờ một lúc liền biết”. Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói.



Hai người giả trang binh lính đi lại xung quanh, sau hơn 10 phút, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng động. Mà trên bầu trời cũng bắt đầu có rất nhiều bóng đen lao tới.



“Tới rồi. Mau rời đi nơi này”. Lạc Cảnh Thiên nhếch môi nói, sau đó bắt đầu trốn đi.



Sở Như Mộng cũng không dám chậm trễ, hắn nhưng chứng kiến qua cảnh tượng Hỏa Đầu Ưng công thành. Có trời mới biết có con cấp năm ma thú nào tới nữa hay không.



Toàn bộ đám binh lính trong hoàng cung đều bị ma thú kéo đi. Bởi vì gần như tất cả lực lượng đã sớm chạy tới ngoài thành hỗ trợ tấn công cấp năm ma thú, hiện tại trong thành binh lực thật sự rất yếu ớt.



Đám binh lính canh gác bảo khố toàn bộ đều chạy ra. Ma thú dưới mặt đất mặc dù chưa có tấn công vào, nhưng là phi hành ma thú đã ồ ạt kéo tới.



Nhìn thấy ma thú cùng binh lính đại chiến, Lạc Cảnh Thiên liền cùng Sở Như Mộng lẻn vào bên trong. Lúc này không một ai chú ý tới hai người họ.



Vòng ra phía sau, nhìn bức tường cực kỳ kiến cố kia, Lạc Cảnh Thiên nhếch môi.



Trên tay ma lực trào ra, hình thành một cái vòng nhỏ xoay trên tay.



Phân giải ma pháp.



Phân giải vật chất, năng lượng.



Ngươi cho rằng thời kỳ đầu, pháp sư khi không thể rút ra năng lượng vũ trụ, dựa vào cái gì để tu luyện?!



Đó chính là phân giải ma pháp.



Lạc Cảnh Thiên khống chế ma lực phạm vi tác động, đem vòng xoáy trên tay đánh lên tường.



Một lát sau, bên trong vòng xoáy ma lực trên bức tường bắt đầu rạn nứt, sau đó từ từ biến thành vô vàn chấm nhỏ.



“Xong rồi?”. Sở Như Mộng nhìn bức tường vẫn nguyên vẹn, hắn ngẩn ra hỏi.



Lạc Cảnh Thiên bất mãn nhìn hắn một cái, tay đưa lên đẩy nhẹ một cái, trong nháy mắt, một mảnh bức tường liền biến thành tro bụi.



Không có tiếng động, không tốn công sức, chỉ đơn giản như vậy.



“Vào thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.



Hai người liền chui vào bên trong, mà Lạc Cảnh Thiên lại dùng ma lực ngụy tạo ra một bức tường giả, che lại giấu vết. Lúc này hắn mới an lòng đi xung quanh.



Bảo khố không lớn, nhưng bên trong lại chưa rất nhiều thứ giá trị liên thành.



Không gian giới chỉ là không thể chứa đựng vật sống, bao quát linh dược hay những thứ tương tự. Theo một cách hiểu khác, chính là không thể chứa đựng vật phẩm có năng lượng bên trong.



Đây không phải tu chân thế giới hay tu thần thế giới. Không gian giới chỉ cũng không phải nhỏ máu nhận chủ, bởi vì thứ tạo ra không gian giới chỉ là một loại bảo thạch, mà nó ngoài công dụng tạo ra không gian giới chỉ ra, thì công dụng thứ hai chính là tự động nhận chủ.



Chỉ cần dùng ý niệm, nói đúng hơn là tinh thần lực tiếp xúc là có thể. Mà chỉ khi chủ nhân chết, không gian giới chỉ mới trở lên vô chủ. Trừ khi tự động xóa đi ý niệm của mình bên trong không gian giới chỉ thì người khác mới có thể dùng.



Cho nên bên trong bảo khố, ngoài linh dược cùng một ít binh khí ra, còn lại cũng chỉ có kim tệ cùng kim phiếu.



Về phần công pháp cùng võ kỹ? Nói đùa, những thứ đó ai sẽ để ở nơi này? Đem ném vào trong không gian giới chỉ liền an toàn.



Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng liếc mắt cũng không nhìn một chút đống kim tệ giống như ngọn núi kia.



Nói đùa, mang theo kim phiếu liền xong việc, mang kim tệ theo làm gì? Tốn diện tích sao?.



Hai người họ bắt đầu càn quét tất cả bảo bối bên trong bảo khố.



“Chờ một chút”. Sở Như Mộng bỗng nhiên phát hiện thứ gì đó, hắn lên tiếng nói.



Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ đi tới, liền thấy Sở Như Mộng đang cầm một chiếc hộp lạ. Hắn nhìu mày hỏi.



“Thứ gì?”.



“Đây là Thanh Liên Bảo Hạp. Được làm từ củ sen ngàn năm tạo thành chiếc hộp này, kết hợp cùng với bảo thạch làm không gian giới chỉ, đây thật đúng là thứ tốt a”. Sở Như Mộng lên tiếng.



“Có tác dụng gì?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.



“Đương nhiên là có thể bảo vệ linh dược a. Đem linh dược bỏ vào bên trong, sau đó nhét vào trong không gian giới chỉ. Như vậy liền hoàn toàn có thể bảo vệ được linh dược a”. Sở Như Mộng nói.



Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, hắn lúc này mới nhớ tới không gian giới chỉ không nhận vật chưa đựng năng lượng. Không phải hắn không nghĩ tới, dù sao trước giờ hắn để vũ khí cùng rượu bên trong Nhẫn Giới, còn không gian giới chỉ cha mẹ cho hắn hắn dùng làm nơi chứa đựng kim tệ.



Sở Như Mộng kiếm tra một chút, mừng rỡ phát hiện thứ này cũng chưa có người nhận chủ, hắn liền đem Thanh Liên Bảo Hạp nhận chủ, sau đó để toàn bộ linh dược vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK