Ngoài miệng nói là nhân yêu khác biệt, nhưng ai lại không có tình cảm? Dù cho là kẻ hiếu sát nhất thấy cảnh này thì trong lòng cũng sẽ có một tia do dự, huống chi là đám người Lạc Cảnh Thiên?!
“Ngươi muốn mang theo chúng?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Có thể không?”. Lạc Thiên Y chờ mong nói.
“Chúng ta ngay cả bản thân cũng chưa lo nổi, ngươi mang theo chúng không phải là vướng víu sao?”. Hạ Thần hạ giọng nói.
“Tuy nhiên hắn nói khó nghe, nhưng ta cảm thấy không sai. Chúng ta tình cảnh bây giờ thế nào ngươi cũng biết”. Lăng Thiên Sở nói.
“Cũng không hẳn, có thể đưa chúng vào Yêu Linh Thôn, dù sao chúng cũng chỉ là những đứa bé”. Đinh Tiểu Vân nói.
“Ngươi đừng quên chúng ta chưa hề ở lại nơi đó, hơn nữa nếu chúng ta mang về, hậu quả sẽ thế nào. Ai biết được đám yêu tộc kia cũng chúng có thù hay không? Nếu như có, chúng ta còn bảo vệ chúng, không phải là tự rước phiền phức sao?”. Hạ Thần nhíu mày nói.
“Được rồi”. Lạc Cảnh Thiên nói, sau đó nhìn Lạc Thiên Y nhíu mày hỏi.
“Ngươi biết rõ hậu quả?”.
“...Ta biết”.
“... Tốt, đã ngươi muốn, thì nên chuẩn bị trước tâm lý”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Về phần chuẩn bị cái gì, cái này cũng không cần thiết phải nói. Chính là đem toàn bộ Yêu Linh Thôn giết sạch.
Thực ra Lạc Cảnh Thiên ban đầu là kháng cự, nhưng khi nghe Hạ Thần nói về hậu quả, hắn liền nổi lên ý nghĩ này. Đám tiểu yêu tộc này là được Lạc Thiên Y cứu, chỉ nhìn chúng đối với nàng bảo vệ cũng đủ biết.
Hơn nữa, cũng có thể khiến chúng biến thành thế lực của chính mình. Về phần Yêu Linh Thôn? Ai sẽ quan tâm đây. Đã Lạc Thiên Y cứu đám tiểu yêu này, như vậy liền đã đắc tội những yêu tộc khác, nhất là kẻ thù của thôn làng này.
Cho nên, nếu như thật có hậu quả như Hạ Thần nói, giết liền tốt. Đã đắc tội, lại đắc tội thêm một lần cũng không có chuyện gì lớn.
“Uy, ngươi đây là thế nào? Làm sao ngươi lại đồng ý cách làm của nàng?”. Hạ Thần trực tiếp bão nổi.
“Ngươi bình tĩnh chút”. Lăng Thiên Sở kéo hắn lại nói.
“Bình tĩnh cái cọng lông, nói xong chúng ta là một đoàn đội đây? Hắn rõ ràng chính là thiên vị. Điều này có lợi gì cho chúng ta? Còn không phải rước tới rất nhiều phiền phức? Chỉ vì cô ta muốn, hắn liền đồng ý? dựa vào cái gì?”. Hạ Thần tức giận lớn tiếng nói.
“Đủ rồi”. Sở Như Mộng quát lên.
“Đủ cái gì? Ngươi mẹ nó là người của hắn đương nhiên không lo lắng, nhưng hai người chúng ta đây? Ngươi hỏi xem hắn từng quan tâm tới cảm thụ của chúng ta? Ta thiếu ân tình của hắn, không sai, nhưng không có nghĩa là hắn muốn làm gì thì làm”.
“Rước chúng về có lợi ích gì? Chưa nói tới vấn đề khác, chỉ riêng việc Lạc Thiên Y giết nhiều yêu tộc như vậy liền đã có phiền phức lớn. Nếu như đám yêu tộc cùng bộ tộc với những kẻ này, chúng chắc chắn sẽ trả thù”.
“Còn nữa, mang theo chúng cũng sẽ khiến tăng lên rất nhiều nguy hiểm cùng vướng víu. Thậm chí nếu bỏ qua những thứ này, cứ cho rằng Yêu Linh Thôn chấp nhận, nhưng có câu, lâu ngày sinh tình, đến khi cô ta hay mấy người chúng ta đối với đám tiểu yêu này có cảm tình, coi chúng thành một người bạn, như vậy chúng ta liền nhiều hơn nhược điểm”.
“Dựa vào cái gì một lời của cô ta lại để chúng ta gánh chịu nhiều khả năng nguy hiểm như vậy?”. Hạ Thần nói liền một mạch.
Đám người im lặng không lên tiếng, chờ đợi Lạc Cảnh Thiên trả lời.
“Nói xong rồi?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn hỏi.
“Ngươi nói, ngươi mẹ nó nói a”. Hạ Thần tức giận quát.
“Ngươi mất đi ngươi thân, không có nghĩa ngươi đem tức giận cùng sự bất lực của bản thân trút giận lên người khác. Ngươi nói tất cả đều đúng, nhưng ngươi quên một chuyện”.
“Ngươi cùng hắn, bao quát cả Tiêu Nhược Thủy cùng Đinh Tiểu Vân, chưa có đạt được sự tin tưởng của ta. Nhưng Lạc Thiên Y khác biệt, nàng, ta tin tưởng. Bất kỳ chuyện gì nàng gây ra, ta cũng có thể thay nàng giải quyết, đây là tin tưởng lẫn nhau.
“Các ngươi nhiều lắm liền cùng ta trả qua một hai trận chiến đấu”.
“Các ngươi thay ta giải quyết được phiền phức hay nguy hiểm gì sao? Không có!”
“Các ngươi vì ta mà làm qua chuyện nguy hiểm gì sao? Không có”.
“Ngươi vì cái đoàn đội này bỏ ra cái gì? Chưa có chứ?”.
“Như vậy ngươi dựa vào cái gì để ta quan tâm ngươi cảm thụ? Chỉ vì hiện tại ngươi đi theo chúng ta? Mà nàng đây? Nàng chiến lực ta không cần phải nói, tác dụng so với bất kỳ ai tại đây đều lớn hơn, nàng có quyền quyết định việc mình làm, dù điều đó có lợi cho đoàn đội hay không. Đây là thực lực của nàng đạt được”.
“Nhưng các ngươi thì không! Nếu như một lúc nào đó ta thật sự tin tưởng các ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy. Nhưng hiện tại, ngươi còn chưa xứng cho ta làm điều đó”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Hạ Thần đang định lên tiếng cãi lại thì Lạc Cảnh Thiên lại nói tiếp.
“Đương nhiên, hiện tại đám tiểu yêu này đối với chúng ta không có tác dụng, nhưng mà chấp nhận chúng hay không, đối với chúng ta lại có lợi gì? Có thay đổi được gì sao? Lạc Thiên Y đã giết những tên kia, tin tưởng không bao lâu chúng sẽ tìm tới cửa”.
“Như vậy, chúng ta đã giết yêu tộc, dù Yêu Linh Thôn chấp nhận hay không lại thế nào? Không chấp nhận? Trực tiếp giết. Đã làm, liền làm triệt để một chút”.
“Không phải ban đầu các ngươi muốn làm như thế hay sao? Hiện tại liền có cơ hội đó. Hơn nữa, đám tiểu yêu này ai nói rằng không có lợi? Chúng ta có thể bồi dưỡng thế lực cho chính mình, còn nói bọn họ là yêu tộc, vậy đã thế nào? Cho dù chúng không nghe sự điều khiển của ta, nhưng chỉ cần chúng chịu nghe Lạc Thiên Y, vậy liền đủ rồi”.
“Cho nên, ngươi hiện tại muốn nói gì nữa sao? Nếu như cảm thấy không được, ngươi có thể rời khỏi, ta sẽ không cản trở. Ân tình giữa chúng ta liền chấm dứt, ta cũng sẽ không buộc ngươi làm cái gì”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
Hạ Thần đám người trầm mặc không lên tiếng, Lạc Cảnh Thiên nói có lý, nhưng chủ yếu là những lời này quá ghim tâm. Nhất là câu nói chưa tin tưởng họ, điều này làm họ trong lòng có chút khó chịu.
“Được rồi, ngươi hạ hỏa một chút”. Sở Như Mộng đi tới vỗ vai hắn mấy cái cười nói.
“Ừm, ta đi xung quanh một chút, các ngươi đừng đi theo”. Lạc Cảnh Thiên bỏ lại một câu, sau đó liền quay người rời đi.
Sở Như Mộng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên rời đi, sau đó nhìn mấy người kia nói.
“Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng đôi lúc không nên dựa vào lợi ích để cân nhắc, nói về chuyện này, Tiêu Nhược Thủy nhìn còn thấu triệt hơn các ngươi nhiều. Nàng từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, không phải vì sợ hãi hay gì khác, mà là nàng nhìn ra được lý do”.
“Nhiều động não một chút, Lạc Cảnh Thiên hắn bản thân rất dễ tiếp xúc, chỉ cần hắn tin tưởng các ngươi, xem các ngươi là bằng hữu. Như vậy hắn cũng sẽ bảo vệ các ngươi như Lạc Thiên Y”.
“Có lẽ các ngươi không tin, nhưng ta cùng Lạc Cảnh Thiên năm đó gần như muốn vận dụng mọi thứ giết chết đối phương”.
Nghe tới đây, đám người đều kinh ngạc tới ngây người.
“Đừng không tin, đây là thật. Nhưng là đây? Khi chúng ta trở trở thành bằng hữu cho tới hiện tại, nếu như ta gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không màng tất cả cứu ta”.
“Đây là cách hắn làm người. Ở chung lâu ngày, các ngươi sẽ biết”. Sở Như Mộng cười nói.
Nói xong, hắn liền đi về phía Lạc Thiên Y, Lạc Thiên Y từ khi nhận được câu trả lời của Lạc Cảnh Thiên, cũng không quan tâm những người khác nói gì, mà đi cùng đám tiểu yêu kia trò chuyện.
Sở Như Mộng tiến tới gia nhập vào, ban đầu đám tiểu yêu còn hơi sợ sệt, nhưng dần dần liền vui vẻ lên.
Đám người Hạ Thần phía sau rơi vào trầm tư. Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên rời đi, ánh mắt lộ vẻ áy náy, nhưng nhiều hơn là hiếu kỳ.
Họ hiếu kỳ Lạc Cảnh Thiên là người như nào.
Ngay cả Lăng Thiên Sở, người nhỏ nhen như hắn cũng đối với Lạc Cảnh Thiên nhìn bằng con mắt khác. Hắn có thể cảm nhận được Lạc Cảnh Thiên nói là thật lòng.
Cũng chính vì thế, hắn mới lộ ra ánh mắt hoàn toàn khác biệt như thế.
Có lẽ, có thể nên thử thật tâm kết giao cùng người này.
Đây là ý nghĩ chung của mấy người lúc này, bao quát cả Tiêu Nhược Thủy cùng Đinh Tiểu Vân.
Trước kia họ chỉ biểu hiện ra một chút thành ý mà thôi, muốn nói tin tưởng Lạc Cảnh Thiên, kia là không có khả năng. Chỉ là nhìn trên lợi ích nên mới như thế. Nhưng lúc này ý nghĩ của họ cùng hai chữ lợi ích hoàn toàn cách biệt, họ là thật có ý nghĩ muốn cùng Lạc Cảnh Thiên làm bằng hữu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK