“%$@xx…”.
Từ miệng Hạ Thần bên trong vang ra một đống câu chửi tục, hơn nữa hắn còn vận dụng linh lực làm cho âm thanh lớn vô cùng.
Mấy người khác nhất thời hoảng hốt, vội vàng đem hắn đè xuống đất. Lăng Thiên Sở càng là dùng tay bưng kín miệng hắn, miệng không ngừng nói câu: câm miệng lại cho ta.
Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người có chút buồn cười, trong này làm sao có thể truyền âm thanh ra ngoài được, dù cho thật có người phát hiện cũng không làm gì được bọn họ. Thông Linh cảnh có khả năng phá vỡ không gian kính do hắn mở, nhưng mà lại không có năng lực mở ra không gian kính.
Trừ khi là cấp bậc cao hơn, nhưng mà đây không phải nói nhảm sao?!
“Được rồi, trước đừng nháo, họ không nghe được chúng ta, hắn gọi khản cổ cũng không có ai nghe thấy đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Nhưng ta nghe thấy a, ta mẹ nó lỗ tai hiện tại đều ong ong”. Lăng Thiên Sở nói.
“Các ngươi… các ngươi… mau buông ta ra”. Hạ Thần bị đám người đè xuống đất, hắn nhất thời khóc không ra nước mắt.
Không phải là rống một tiếng sao? Cần thiết như vậy sao?!
Lạc Cảnh Thiên cười cười, tuy nhiên mấy người này tâm tư nhiều, nhưng chung quy vẫn chưa tới 20 tuổi. Vẫn có chút tính trẻ con, so với ban đầu, hiện tại nhìn họ đáng yêu hơn nhiều.
“Nơi này chính là nơi ngươi giam con ma thú kia?”. Sở Như Mộng hiếu kỳ hỏi.
“Ừm, nơi này gọi là không gian kính, tại trong này làm bất kỳ thứ gì đều không ảnh hưởng tới bên ngoài. Nhưng mà các ngươi tốt nhất vẫn đừng làm loạn, người bên ngoài mặc dù chạm không tới chúng ta, nhưng nếu trêu chọc phải cường giả, nơi này vẫn là trốn không thoát được họ”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ta cảm giác nơi này có chút… mỏng manh. Giống như dùng tám phần sức mạnh liền có thể phá”. Lạc Thiên Y nói.
“Cái đó là đương nhiên, ta cấp bậc lại không cao, mở ra nơi này rất phí sức, hơn nữa chỉ cần cấp bậc Thông Linh cảnh liền có thể phá. Cho nên nơi này chỉ có thể làm nơi trốn tạm thời mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Ha ha, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?”. Hạ Thần bĩu môi nói.
Một người có thể làm gỏi Thông Linh cảnh đỉnh phong, lại nói mình cấp bậc không cao? Gặp quỷ đi thôi.
“Vậy chúng ta bây giờ làm gì?”. Tiêu Nhược Thủy hỏi.
Đám người ánh mắt đều nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên. Bị mấy người nhìn, Lạc Cảnh Thiên có chút bất đắc dĩ, bởi vì nơi này thật đúng là không thể ở lâu, sớm muộn cũng phải đi ra tìm kiếm thức ăn, cho nên họ cần phải tìm biện pháp ứng đối trước.
“Ta nghĩ, trước nên tìm hiểu rõ tình hình nơi này. Sau đó tìm nơi định cư. Trốn đông tránh tây không phải biện pháp”. Đinh Tiểu Vân nói.
“Ngươi nói đúng, như vậy đi. Chúng ta bảy người chia ra xung quanh tìm hiểu một chút, nơi này là không gian kính, bên ngoài cũng không có người cấp bậc đủ cao để gây hại cho chúng ta, nên không cần phải lo lắng quá nhiều”.
“Tiêu Nhược Thủy ngươi ở lại đây theo dõi mấy tên yêu tộc kia, Hạ Thần, Lăng Thiên Sở, các ngươi hướng về phía bên phải xem xét. Nếu như gặp phải nơi nào kỳ quái hay có yêu tộc sinh sống như ghi lại”.
“Sở Như Mộng cùng Đinh Tiểu Vân, các ngươi liền đi về phía trái tìm hiểu. Ta và Lạc Thiên Y sẽ đi sâu vào trong tìm hiểu. Nhớ kỹ, không gian kính chỉ có thể hoạt động ở phạm vi hơn 20 dặm. Nếu như vượt qua sẽ, các ngươi sẽ bị không gian kính xé nát”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Tốt, còn gì cần chú ý sao?”. Sở Như Mộng hỏi.
“Để cho chắc chắn, các ngươi duỗi lòng bàn tay ra”.
Đám người khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay ra.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay lên, trên không vẽ mấy cái hình thù kỳ quái, sau đó hạ xuống. Trên tay đám người liền xuất hiện một cái con số.
“Đây là khoảng cách phạm vi, nếu như số trở về một, các ngươi liền đã tiếp cận không gian kính phạm vi hoạt động. Dù cho phát hiện bất cứ cái gì, nếu vượt ra khỏi không gian kính đừng lại đi tiếp. Hiện tại là buổi chiều ba giờ, như vậy sau 8 tiếng liền trở lại đây tập hợp”.
“Tiêu Nhược Thủy, ngươi chú ý quan sát đám yêu tộc kia, nếu chúng rời khỏi ngươi cần đi theo xác định vị trí. Ta nghi ngờ nơi này vốn không phải nơi sinh sống của họ. Chỉ cần xác định phương hướng là được, hiểu rõ cả rồi chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Hiểu rồi”.
“Tốt, như vậy liền xuất phát đi”.
…
“Ngươi nói nơi này thật là không gian kính như hắn nói sao? Nếu là giả, gặp phải yêu tộc cường giả phải làm thế nào?”. Hạ Thần nhìn qua Lăng Thiên Sở hỏi.
“Không biết, nhưng ta nghĩ tám phần là thật. Lần trước ngươi cũng thấy được Hỏa Đầu Ưng biến mất. Hơn nữa, với thực lực của hắn cũng không cần thiết lừa gạt chúng ta. Hắn muốn giết chúng ta cũng không cần chờ tới bây giờ”. Lăng Thiên Sở trầm ngâm một chút rồi nói.
“Ta thật tưởng niệm cuộc sống trước kia, hiện tại rơi xuống tình trạng này, thật mẹ nó đáng ghét a”. Hạ Thần bực bội nói.
“Biết đủ đi, chưa chết là may rồi”. Lăng Thiên Sở cười lạnh nói.
“Ngươi có kế hoạch gì không? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy đi theo hắn?”. Hạ Thần hỏi.
“... Hiện tại không có, nhưng mà, đi theo hắn cũng không tệ lắm”. Lăng Thiên Sở im lặng một chút rồi nói.
“Ngươi đùa ta chứ? Một kẻ tâm lý biến thái, ích kỷ, hẹp hòi như ngươi lại có thể nói ra câu này?”. Hạ Thần khó tin nhìn hắn.
Lăng Thiên Sở tính cách thế nào, Hạ Thần có thể nói là người hiểu rõ nhất. Âm hiểm xảo trá chỉ là một mặt, hắn nhưng là cực độ thù dai, hơn nữa tâm lý lại có chút vặn vẹo, hắn từng một lần nhìn thấy Lăng Thiên Sở đem một nữ tử, dùng dao găm từng miếng từng miếng cắt thịt trên người nàng đút cho ma thú ăn.
Chỉ vì nàng không phải là trinh nữ.
Ngày đó hắn nhìn đều nôn, bởi vì tiếp đó, sau khi hành hạ đến chết nữ tử kia, hắn còn nhìn thấy Lăng Thiên Sở đem thi thể nàng ném vào một cái thùng, sau đó để một con trùng tộc còn nhỏ gặm nàng thi thể.
Cảnh tượng kia thật mẹ nó biến thái, mà Lăng Thiên Sở ánh mắt lại đầy vẻ thưởng thức.
Hơn nữa hắn tính cách chính là rất chuyên quyền. Muốn để Lăng Thiên Sở làm thuộc hạ cho người khác, đơn giản liền là nằm mơ. Vậy mà hiện tại hắn lại nghe Lăng Thiên Sở nói lời kia?!
Đùa chứ? Hắn uống lộn thuốc sao?!
“Ta là nói sự thật. Ta biết ngươi nghĩ cái gì, nhưng mà hiện tại nếu rời đi, chúng ta còn có cái gì sao? Không có, cái gì cũng không”.
“Đi theo hắn, tuy nhiên nghe lệnh hắn, nhưng dựa vào hắn, chúng ta cũng sẽ phát triển thế lực của chính mình. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Sở Như Mộng, Đinh Tiểu Vân cùng Tiêu Nhược Thủy”.
“Sở Như Mộng một tay huấn luyện ma thú đăng phong tạo cực, Đinh Tiểu Vân chính là thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Tiêu Nhược Thủy tuy không có thực lực gì, nhưng cô ta có thể khiến cho toàn bộ Tiêu gia không ngã, năng lực đương nhiên không kém”.
“Càng đừng nói tới Lạc Cảnh Thiên hắn, bên cạnh còn có chiến lực đỉnh phong Lạc Thiên Y”.
“Một cái đoàn đội như vậy, ngươi cho rằng nếu muốn phát triển sẽ đi tới bước nào? Mà lại, ta và ngươi đều nợ hắn, đi theo hắn một thời gian, làm việc cho hắn xem như là báo đáp đi”.
“Ta tuy nhiên tự phụ, nhưng không phải người vong ân bội nghĩa. Chờ đoàn đội lớn mạnh, chúng ta sẽ tự xây dựng một thế lực khác, sau đó trở về… thanh tẩy hoàng thất”. Lăng Thiên Sở câu cuối cùng mang theo đầy vẻ sát khí.
Hạ Thần nghe thế, tâm lý cũng có chút do dự.
Hiện tại họ thật chỉ có thể dựa vào Lạc Cảnh Thiên, xem ra đây là lựa chọn duy nhất lúc này.
“Tốt a, ta nghe ngươi. Nhưng mà ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý, chúng ta thiếu hắn ân tình là thật, nhưng nếu như hắn thật đem chúng ta đưa vào chỗ chết, như vậy ta liền không phụng bồi”. Hạ Thần nói.
“Đương nhiên, chúng ta mục đích chính là sống sót, chỉ cần hắn không quá đáng liền được”. Lăng Thiên Sở gật đầu nói.
Mà họ không biết, nhưng lời họ nói đều truyền vào tai Lạc Cảnh Thiên.
Nếu là ở bên ngoài, hắn còn không có cái năng lực đó, nhưng mà nơi này là không gian kính do hắn tạo ra, bên trong này hắn sức mạnh so với bên ngoài mạnh hơn không ít.
Cho nên, hắn muốn nghe được hai người họ nói chuyện thực rất đơn giản.
Nghe được hai người họ lời nói, Lạc Cảnh Thiên khóe môi nhếch lên. Xem ra hai người này cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK