Lạc Cảnh Thiên nhíu chặt lông mày, người tức giận không phải nên là hắn sao? Con hàng này làm sao rồi? Ăn nhầm thuốc súng?.
Nghi ngờ, hắn liền gọi hỏi Lạc Cảnh Điềm, sau khi biết được cuộc nói chuyện nói cái gì, hắn liền triệt để im lặng.
Mặc dù biết mình hiểu lầm Sở Như Mộng, nhưng mà hắn vẫn vô cùng nghi hoặc. Với tính cách của Sở Như Mộng, hẳn là không nên tức giận mới đúng chứ? Làm sao hôm nay liền tính cách nóng nảy như vậy?.
Cái này không khoa học a.
Hắn rất muốn đi hỏi Sở Như Mộng, nhưng mà hắn không làm thế, bản năng nói cho hắn biết, hắn nếu hỏi như vậy, chỉ sợ sẽ rất thảm.
Đem nghi hoặc chôn ở trong lòng, Lạc Cảnh Thiên rời khỏi phòng nghỉ tiến tới võ đài.
Cuộc chiến rất nhanh liền bắt đầu.
Đối thủ của hắn thực lực khá thấp, Lạc Cảnh Thiên rất nhanh liền kết thúc thi đâu, đem đối thủ đánh bại. Chỉ là sau đó, không ít người bắt đầu khiêu chiến hắn.
May mắn chỉ cần tiếp nhận ba lần khiêu chiến liền xong, nếu không hắn thật đúng là trực tiếp giao ra ghế ngồi top 10 liền tốt.
Cái kia xếp hàng mấy chục người là chuyện gì xảy ra?.
Ta khi nào trêu chọc nhiều người như vậy?!.
Lạc Cảnh Điềm mặc dù rơi khỏi top 10, nhưng mà nàng khiêu chiến một tên lớp A chiếm lại vị trí. Top 10 người mạnh nhất, trong đó 7 người đều thuộc lớp A, hai người lớp B, chỉ duy nhất có một mình hắn là lớp C.
Tố Băng Băng lúc này vui đến điên rồi, nàng không ngừng líu lo bên tai Lạc Cảnh Thiên khiến hắn đều cảm thấy phiền.
Làm sao lúc trước không phát hiện nàng thật có thể nói như vậy?.
…
Ngày hôm sau.
Hôm nay chính là tứ cường thi đấu. Lạc Cảnh Thiên đến khá là sớm.
Chủ yếu là tối hôm qua bị Lạc Cảnh Điềm giày vỏ ngủ không được.
Đừng hiểu lầm, cũng không phải là làm chuyện kia. Chính là đơn thuần ngồi nói chuyện. Chính xác là hắn nghe nàng nói.
Lạc Cảnh Điềm nói rất nhiều thứ, ban đầu hắn rất chăm chú ngồi nghe, nhưng sau hai tiếng hắn liền nghe không nổi nữa. Hắn cũng thật là phục rồi, nữ nhân thật mẹ nó lắm lời, hơn nữa nói xong còn dựa vào người hắn ngủ.
Nếu không phải nàng mới chỉ có 15 tuổi, hắn thật muốn đem nàng ăn sạch sẽ.
Không có cách, nữ nhân khi ngủ thật so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn.
Kiếp trước, vẫn là kiếp này. Hắn có một thắc mắc duy nhất chính là, làm sao nữ nhân lúc ngủ lại xinh đẹp như vậy? Nhưng mà khi tắm xong lại giống như một cái xác chết đây? Đây là cái gì nghịch lý?.
Khụ! Có chút lạc đề.
Bốc thăm rất nhanh hoàn thành.
Lạc Cảnh Thiên trận đấu đối chiến chính là Sở Như Mộng.
Cũng thật là khéo.
“Lạc Cảnh Thiên, để ta thử xem rốt cuộc thực lực của ngươi mạnh tới đâu”. Sở Như Mộng rút kiếm nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“So với ngươi tưởng tượng mạnh hơn không ít”. Lạc Cảnh Thiên cười cười, lấy ra Du Long Phiến.
“Các ngươi chú ý cho ta có mức độ một chút”. Triệu Tử Sinh nhìn hai người khẽ quát.
Lạc Cảnh Thiên bĩu môi.
Ngày hôm qua ngươi ngay cả phản ứng còn không kịp, ở đó mà nhắc nhở chúng ta.
Thật không biết xấu hổ.
Sở Như Mộng nhún vai không có ý kiến. Hắn nhưng là chờ trận chiến này lâu rồi.
Nhìn hai người trên võ đài, đám người đều hứng thú lên.
Nghe đồn hai người này là một cặp đây. Sở Như Mộng theo đuổi Lạc Cảnh Thiên cũng không phải là bí mật gì… ừm, đây chính là điều mà Sở Như Mộng muốn người khác nhìn.
Dù sao hắn cũng không muốn cả ngày có một đám người theo đuôi phía sau. Mặc dù hiện tại cũng có, nhưng mà so với hắn tưởng tượng dễ chịu hơn nhiều.
Diệp Tinh Hà cùng Bạch Tuyết Kỳ trên khán đài gương mặt đầy khó coi. Mà phía sau họ lúc này vang lên tiếng nói.
“Diệp viện trưởng, nhớ kỹ con mắt muốn chăm chú một điểm. Ta nhưng là không muốn chuyện ngày hôm qua tái diễn”.
“... Tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chú, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngày hôm qua tái diễn lần thứ hai”. Diệp Tinh Hà cười nói, nhưng mà nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Cái này Lạc gia, thật mẹ nó biến thái.
Đêm hôm qua một tên hắc y nhân lẻn vào nhà hắn, lúc đó hắn đang ôm Bạch Tuyết Kỳ ngủ, người này lẻn vào hắn một chút phát giác cũng không biết.
Sau đó liền trói hai người họ mang đi.
Ban đầu hắn muốn phản kháng, nhưng mà sau khi chịu một trận đòn, hắn liền ngoan ngoãn rồi.
Cần thiết sao? Con mẹ nó cần thiết như vậy sao?.
Lại không phải lỗi của ta. Ngươi làm sao không tìm Sở gia tính sổ? Tìm ta làm cái gì?.
Ta dù muốn ngăn cản cũng không được a, khoảng cách xa như vậy ngươi bảo ta làm thế nào chạy tới kịp? Hơn nữa, con trai ngươi không phải không có chuyện gì sao?.
Mặc dù ủy khuất, nhưng mà Diệp Tinh Hà cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể thành thành thật thật nghe theo.
Không có cách, ai bảo người ta thế lực lớn a.
Hắn cũng âm thầm tức giận, ngươi mẹ nó có bối cảnh lớn như vậy, làm sao không vào thánh địa? Vào cái học viện nhỏ bé của ta làm cái gì? Rảnh rỗi không có gì làm sao?.
Mặc dù người tới không phải kiếm thánh, cũng không phải Cửu Cung lão bà bà, nhưng mà hắn cũng gánh không nổi.
Hơn nữa người ra tay đánh hắn là Phùng Nguyệt, cũng không phải là Lạc Vũ Quân. Hắn có thực lực phản kháng cũng không dám động, ai bảo người ta là con gái kiếm thánh đây?.
Không sai, Phùng Nguyệt chính là con gái của kiếm thánh. Mà bản thân nàng chính là tiếng tăm lừng lẫy Băng Cung thánh nữ.
Băng Cung - tứ đại thế lực mạnh nhất nhân loại. Chỉ nhận nữ đệ tử, không nhận nam đệ tử, mỗi người đều nắm giữ một tay Họa Kiếm Quyết cường đại kiếm chiêu. Hơn nữa, Băng Cung có thù tất báo, giang hồ có một câu nói: chọc ai cũng đừng chọc Băng Cung, trong đó toàn là nữ nhân điên.
Trên võ đài, Sở Như Mộng dẫm mạnh chân một cái, thân hình lập tức lao tới Lạc Cảnh Thiên, lúc lao lên, kiếm trong tay khẽ chuyển, mang theo một vệt quang mang đâm về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy thanh kiếm khoảng cách hắn chỉ có nửa mét, Du Long Phiến giơ lên quét một cái cản lại, Sở Như Mộng giống như sớm biết hắn sẽ làm như thế, thanh kiếm còn lại quét từ dưới quét lên.
Nhưng là sau một khắc, Sở Như Mộng nhìn thấy miệng Lạc Cảnh Thiên khẽ cong lên, hắn nhất thời biến sắc, chân đạp mạnh một cái cưỡng ép thay đổi vị trí.
Khi hắn vừa rời đi, chỗ chân hắn vừa đạp vào bắn lên một cái thạch nhũ.
“Âm hiểu chiêu thức”. Sở Như Mộng lạnh lùng nói.
“Là ngươi bất cẩn, ngươi cũng biết, ta phương thức chiến đấu cùng ngươi khác không giống”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Hừ!”. Sở Như Mộng hừ lạnh một tiếng, đang muốn tấn công thì thấy Lạc Cảnh Thiên giơ lên bàn tay trái, cứ thế nắm lại.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân thể trầm xuống, giống như có thứ gì đó từ dưới đất hút lấy hắn, cảm giác di chuyển trở lên có chút khó khăn.
Lại là chiêu này?.
Sở Như Mộng nhớ rõ hai năm trước, khi hắn truy sát Lạc Cảnh Thiên, hắn từng gặp không ít lần như này.
Mà hắn, sớm đã có chuẩn bị. Bởi vì hắn biết, loại chiêu thức này khoảng cách không khá nhỏ, chỉ cần rời khỏi phạm vi liền không bị ảnh hưởng.
“Đã chậm”. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy ý đồ của hắn, tay búng một cái, trong nháy mắt, từ dưới đất nhô lên một đống đồ vật kim sắc đem chân hắn trói chặt lại làm Sở Như Mộng nhất thời không cách nào di chuyển.
“Cẩn thận rồi”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
Sau đó, tay hắn giơ lên, xung quanh xuất hiện rất nhiều bông hoa màu kim sắc.
Phật Nộ Kim Liên trong nháy mắt hình thành.
Sở Như Mộng gương mặt khẽ đổi, lập tức hai thanh kiếm trong tay huy động, bất kỳ một đóa hoa nào tiếp cận liền bị hắn chém nát.
Ầm ầm ầm.
Trên không trung, hàng chục đóa kim liên nổ tung, nhưng mà cũng không làm cho Sở Như Mộng chịu bất kỳ thương tổn nào.
Đám người trên khán đài há hốc mồm.
Đây là cái gì? Võ kỹ? Cái này là cái quỷ gì a.
Rất nhiều người không hiểu.
Mà nhìn thấy cảnh này, Diệp Tinh Hà liền chắc chắn, Lạc Cảnh Thiên liền chắc chắn, đây chính là Chuyển Linh Quyết.
“Làm sao có chiêu thức vô lại như vậy?”. Sở Như Mộng bức tức nói.
“Ha ha, trò hay còn ở phía sau đâu này”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.
Nhưng mà…
“Tới lượt ta”. Sở Như Mộng quát lên.
Hai thanh kiếm cắm xuống đất tạo ra một trận xung kích đem trói buộc phá tan. Sau đó hắn chân đạp mạnh xuống đất lao tới.
Lạc Cảnh Thiên nhướng mày.
Cái này là ngoài ý muốn của hắn. Không nghĩ tới con hàng này thoát khỏi Âm Ti Trói Buộc nhanh như vậy.
Mà Sở Như Mộng nhảy lên cao, song kiếm trong tay tạo thành hình chữ thập chém xuống dưới.
Lạc Cảnh Thiên lập tức né tránh.
Dưới chân hắn một dấu hình chữ thập hiện lên làm hắn giật mình.
Khai Linh cảnh biến thái như vậy? Hắn rõ ràng rời khỏi phạm vi công kích mà vẫn kém chút trúng chiêu?.
Đem bản thân lùi lại vài mét, Lạc Cảnh Thiên đem trong tay Du Long Phiến ném về phía Sở Như Mộng, bản thân hắn thì lao tới phía trước.
Sở Như Mộng dùng kiếm quét một cái đem Du Long Phiến đánh bay, mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên đã tiếp cận hắn. Nhưng mà làm hắn kinh ngạc nhất chính là, vừa rồi hắn đem Du Long Phiến đánh bay ra ngoài, làm sao đột nhiên liền quay trở lại rồi? Cái này không khoa học.
Mà Lạc Cảnh Thiên vừa cầm lấy Du Long Phiến liền xoạt một cái, trên các nan quạt mấy cái móng vuốt nhô ra, quét về phía Sở Như Mộng.
Giật mình, Sở Như Mộng đưa kiếm lên đỡ.
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên âm thanh vô cùng chói tai.
Trong nháy mắt, hai người liền điên cuồng công kích.
(PS: thực, không phải ta muốn ra chương ít, mà là nhà có việc, k có time ngồi viết nhiều. Trong tuần này ta sẽ bạo, thật)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK