Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Như Mộng nội tâm cũng rất chấn động.



Vốn tưởng rằng, tại Tâm Nguyệt Thành, hắn có thể xưng là đệ nhất thiên tài, chính bản thân hắn lúc này cũng chỉ kém một chút liền bước vào Khai Linh cảnh, nhưng mà đối chiến với Lạc Cảnh Điềm, hắn lại có cảm giác không mấy lạc quan.



Năm đó gặp phải Lạc Cảnh Thiên, hắn cũng có cảm giác này. Mặc dù đánh bại được Lạc Cảnh Thiên, nhưng là một khi muốn trốn, hắn thật đúng là không có cách nào.



Hiện tại lại là Lạc Cảnh Điềm.



Lạc gia toàn mẹ nó là yêu nghiệt sao?.



Năm đó, đáng lẽ nàng phải chết rồi, nhưng được sư phụ cứu đi mới may mắn còn sống. Vốn cho rằng, theo sư phụ học tập nhiều năm, hắn đối với người cùng lứa có một chút xem thường. Ngày cả với Lạc Cảnh Thiên, hắn cũng chỉ xem Lạc Cảnh Thiên là một đối thủ bình thường, rất dễ dàng đánh bại.



Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, thiên hạ rộng lớn, thiên tài vô số.



Dù cho hắn cất bước so với người khác cao hơn, nhưng không có nghĩa người khác so với hắn kém.



Lạc Cảnh Điềm hiện tại có khá là mệt mỏi, linh lực tiêu hao quá nhiều làm nàng có chút không thích ứng.



Họa Kiếm Kiếm nàng mới sử dụng ra ba chiêu, mỗi chiêu linh lực tiêu hao càng là gấp bội. Với cảnh giới hiện tại, nàng nhiều nhất có thể thi triển ra một chiêu nữa liền không làm được gì nữa.



Nàng muốn đánh cuộc một chiêu cuối cùng này.



Họa Kiếm Quyết nàng chỉ lĩnh ngộ được 4 thức đầu, chiêu cuối cùng nàng học rất lâu, nhưng mà cũng không có lĩnh ngộ được. Dù cho học được, với linh lực hiện tại nàng cũng thi triển không ra.



Mà thực tế, Sở Như Mộng so với nàng cũng không sai biệt lắm, linh lực cũng chỉ đủ để đánh ra một chiêu nữa.



Cửu Cung Kiếm Pháp phân làm 3 quyển, sư phụ hắn mới chỉ dạy cho hắn quyển thứ nhất, ở cái cảnh giới này hắn cũng chỉ học được ba thức đầu mà thôi. Không biết một chiêu cuối cùng có thắng được hay không.



“Ta muốn dùng ra chiêu thức mạnh nhất của mình, ngươi cản được, ta thua”. Lạc Cảnh Điềm nhìn Sở Như Mộng nói.



“Trùng hợp như thế? Ta cũng còn một chiêu cuối cùng, như vậy, liền một chiêu phân thắng bại đi”. Sở Như Mộng đáp.



Trên khán đài, ai nấy đều nín thở ngưng thần.



Mặc dù cuộc chiến mới diễn ra không lâu, nhưng mà quá chấn động, quá hoa lệ.



Võ kỹ của hai người họ không biết là đẳng cấp gì, cũng nhìn không ra. Nhưng mà cũng không cản được việc họ có thể nhìn ra không tầm thường.



Đặc biệt là lúc hai người va chạm.



Quá hoa lệ.



Nữ nhân xinh đẹp, thực lực lại mạnh biến thái.



Cái này đều là ông trời ưu ái sao?.



Đặc biệt là mấy nữ nhân lớp trên, có người có chút tự ti. Nhan sắc không bằng, lúc bằng tuổi hai người, thực lực cũng kém quá nhiều.



Chênh lệch, làm sao lớn như vậy?!



Lạc Cảnh Thiên bên dưới nghe rõ ràng hai người nói gì, hắn là cố ý nghe lén. Đương nhiên, lúc đầu thì không, chỉ là về sau, xem hai người chiến đấu. Hắn nhịn không được muốn biết hai người đang nói cái gì.



Mà nghe thấy hai người muốn một chiêu phân thắng bại, hắn tinh thần chấn động.



Sau đó, ma lực trong cơ thể bắt đầu sôi trào, tinh thần lực tỏa ra, tinh thần tập trung ở mức độ cao nhất.



Chỉ cần Lạc Cảnh Điềm có một chút dấu hiệu nguy hiểm, hắn sẽ lập tức lao lên võ đài đem nàng kéo ra.



Mà thực tế, viện trưởng Diệp Tinh Hà cùng đạo sư giám khảo Triệu Tử Sinh lúc này bàn tay nhưng là đầy mồ hôi. Hai người có thể nói là áp lực lớn nhất, so với trên võ đài hai người kia còn lớn hơn.



Triệu Tử Sinh là sợ hai người thu lại không kịp, sẽ dẫn đến trọng thương, thậm chí là mất mạng.



Điều này đối với hắn, cũng đối với Phi Ngư học viện là một trận tai nạn. Không nói tới gia tộc hai bên sẽ làm gì, hắn lúc đó cũng quản không được. Bởi vì hắn là giám khảo, cũng là phụ trách bảo vệ thí sinh. Nếu họ có bất trắc, hắn là người chết trước tiên.



Mà Diệp Tinh Hà thì lại lo lắng hai người xảy ra việc.



Sở Như Mộng cùng Cửu Cung lão bà bà quan hệ không rõ, Lạc Cảnh Điềm phải chăng là đồ đệ của kiếm thánh? Chưa xác định được điều này, hắn không dám để hai người xảy ra chuyện.



Nếu như thật sự là đồ đệ của kiếm thánh cùng Cửu Cung lão bà bà, như vậy chỉ sợ, hắn kết cục sẽ vô cùng thảm.



Kiếm thánh, từng tung hoành Thiên Linh đại lục vô địch thủ, một thanh kiếm khiêu chiến vô số cường giả. Từng giết vào tận yêu tộc chỉ vì một nữ nhân. Còn đem người thủ hộ của yêu tộc đó giết, bản thân trước sự vây công của cả vạn yêu tộc vẫn bình an vô sự thoát đi.



Cửu Cung lão bà bà, tính tình cổ quái, ghét ác như cừu. Từng đồ diệt cả một tộc của yêu tộc mà yêu tộc một cái rắm cũng không dám phóng.



Hắn không cách nào tưởng tượng, đồ đệ của họ trên địa bàn của hắn xảy ra chuyện sẽ là hậu quả gì.



Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.



Lúc này, trên võ đài.



Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Điềm đã ngưng tụ linh lực tới cực hạn.



Kiếm chiêu bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra.



Trong nháy mắt, hai người đều lao tới.



“Thiên! Cổ! Du! Phương!”. Lạc Cảnh Điềm quát lên.



“Tam Liên Kích Ảnh”. Sở Như Mộng khẽ quát.



Sau đó, hai người áp sát vào nhau.



Chỉ thấy từng đợt lóe lên, nhìn không rõ thân ảnh của hai người.



Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại, do dùng tinh thần lực quan sát, hắn có thể thấy rất rõ ràng, Lạc Cảnh Điềm tốc độ nhanh hơn một chút, nàng dùng kiếm trước người Sở Như Mộng đâm mấy nhát, sau đó cơ thể giống như mất đi trọng lượng, lượn quanh người Sở Như Mộng một vòng.



Nhưng là toàn bộ chiêu thức đều bị Sở Như Mộng kiếm chiêu chặn rơi, tiếp đó Lạc Cảnh Điềm tốc độ giống như tăng vọt, từ trên không lao xuống, kiếm đâm xuống dưới, mà Sở Như Mộng lùi lại làm kiếm đâm xuống dưới chân.



Không dừng lại ở đó, Lạc Cảnh Điềm kiếm quét từ dưới lên, sao đó lại từ trên không chém xuống. Liên tục 5 chiêu đều bị Sở Như Mộng cản lại.



Kiếm thức của Sở Như Mộng giống như tạo ra một cái kiếm trận bảo hộ xung quanh cơ thể, sau đó trả đòn lại Lạc Cảnh Điềm.



Tuy nhiên, mặc dù không hiểu gì về kiếm cũng như võ kỹ về kiếm. Nhưng Lạc Cảnh Thiên có thể nhìn ra, hai người vận dụng có chút gò bó, giống như chỉ học lý thuyết, sau đó dựa vào đó mà làm ra.



Thiếu đi rất nhiều tính cơ động cùng ứng biến.



Mà ngay lúc này.



Biến cố phát sinh.



Sở Như Mộng linh lực trong cơ thể bỗng nhiên tăng mạnh. Cơ thể phát ra sức mạnh so với vừa rồi mạnh hơn gấp mười lần.



“Cái gì? Trong chiến đấu đột phá? Cái này làm sao có thể?!”.



“Ta là nằm mơ đi? Tuyệt đối là nằm mơ đi. Ta đang thấy cái gì?”.



“Khai… Khai Linh… nàng vậy mà đột phá Khai Linh cảnh. Ông trời a”.



Cơ thể Sở Như Mộng phát ra luồng linh lực cường đại, kim quang bắn ra bốn phía.



Không sai, chính là kim quang.



Sở Như Mộng ngưng tụ ra Linh Tâm của bản thân, là kim thuộc tính.



Mà đáng sợ nhất chính là, khi hắn đột phá, còn là trong lúc chiến đấu, kiếm chiêu vẫn còn đang thi triển. Cho nên có một vệt mang theo kim thuộc tính kiếm chiêu đánh về phía Lạc Cảnh Điềm.



Không có người kịp phản ứng, không có ai có thể ngờ tới việc này.



Dù cho là Diệp Tinh Hà, vẫn là Triệu Tử Sinh. Cả hai đều không kịp phản ứng.



Duy nhất chính là, Lạc Cảnh Thiên sau khi cảm nhận được uy thế của Sở Như Mộng, hắn đã lập tức lao lên trên.



Trong nháy mắt, đem cơ thể cản trước người Lạc Cảnh Điềm. Kiếm chiêu của Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Điềm trước và sau đánh lên trên người hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK