Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đang làm cái gì?”. Tiêu Nhược Thủy nhìn Lạc Cảnh Thiên che che đậy đậy những thứ kỳ quái, nàng liền khó hiểu hỏi.



“Chế tạo cạm bẫy thôi, trước tạm thời phòng bị một chút, nếu chẳng may những người kia mang yêu tộc hay ma thú tới còn có thể cầm chân một chút thời gian. Đúng rồi, ngươi không thể tu luyện là do nguyên nhân gì?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.



“Ta sao? Ta bẩm sinh cơ thể liền yếu ớt, cảm giác lực so với người khác yếu rất nhiều, mỗi lần muốn tu luyện, chỉ cần nguyên khí đi vào cơ thể là toàn thân đau đớn khó chịu, có lần ta nhẫn nhịn chuyển hóa linh lực, mặc dù chuyển hóa thành công, nhưng ta cơ thể gần như chịu đựng không nổi kém chút liền chết”.



“Cho nên cha mẹ ta khắp nơi liền tìm kiếm thiên tài địa bảo để chữa trị thân thể, đáng tiếc nhiều năm như vậy cũng tìm không thấy”. Tiêu Nhược Thủy đáp.



Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu, hắn cũng không nói cái gì mà đi tìm bác sĩ, thế giới này bác sĩ là một cái nghề nghiệp địa vị cực thấp, chỉ có thể chữa cho những người bình thường không có tiền.



Người có tiền, dù cho không phải võ giả, nếu như bị bệnh cũng sẽ dùng linh dịch để chưa trị, về phần cái gì mà bệnh nan y khó trị? Đừng đùa, đường đường võ giả thế giới, sẽ đi quan tâm những thứ đó? Còn không phải tùy tiện dùng linh lực ép ra ngoài liền xong việc? Sinh bệnh cơ bản không tồn tại.



“Hiện tại thân thể thế nào? Không có gì xấu chứ?”.



“Cơ bản mà nói thì có thể xem như là người bình thường, chỉ cần bình thường bổ sung dinh dưỡng thường xuyên liền có thể”. Tiêu Nhược Thủy nói.



“Tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi chút đi”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu rồi nói.



“Ngươi đi đâu sao?”. Tiêu Nhược Thủy hiếu kỳ hỏi.



Lạc Cảnh Thiên không đáp, hắn nhìn qua một cái cây cực cao, sau đó rất nhanh liền leo lên.



Tốn một phút mới leo lên tới đỉnh, tuy nhiên thân pháp hắn rất mạnh, nhưng lại không bay được như những người khác. Cho nên tiêu tốn thời gian là bình thường, đổi lại là Sở Như Mộng hay Đinh Tiểu Vân, có lẽ chỉ vài giây liền bay lên tới đỉnh rồi.



Nhìn quanh, khu rừng này lớn hơn tưởng tượng của hắn nhiều lắm. Tuy không phải rất rõ ràng, nhưng mà nơi này diện tích ít nhất cũng có gần bảy triệu km vuông. Đương nhiên đây chỉ là hắn ước tính, dù sao tầm mắt là có hạn, chính là bởi vì hắn có Chân Giải Chi Nhãn nên mới nhìn xa được vậy, nhưng cũng nhìn không hết được khu rừng, đủ biết nó lớn cỡ nào.



Rất nhanh một giờ liền trôi qua, nơi này quả thật chính là đầy rẫy ma thú. Vẻn vẹn có một giờ mà tiến tới hơn 30 con ma thú lớn nhỏ khác nhau, may mắn Lạc Cảnh Thiên đem Tiêu Nhược Thủy trốn trên cây tránh né, nếu không sợ rằng sẽ rước lấy không ít phiền phức.



Đám người Sở Như Mộng rất nhanh liền trở về, nhưng chỉ có duy nhất Sở Như Mộng là chưa trở về.



“Các ngươi tìm hiểu thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.



“Không nhiều, nơi này ma thú thật sự nhiều lắm. Phi hành ma thú có nhiều con rất khủng bố. Ma thú cấp cao chiếm đại đa số, may mà ta chạy nhanh, nếu không bị phát hiện liền xong đời”. Hạ Thần đáp.



“Ta cùng hắn kém không nhiều, nhưng mà ta có phát hiện một đám yêu tộc, giống như là một bộ lạc nhỏ, có hơn ba trăm người nằm cách đây 200 dặm”. Lăng Thiên Sở nói.



“Cách đây gần trăm dặm có một ngôi làng, ta không dám tới gần quan sát sợ gặp phải Thông Linh cảnh”. Sở Như Mộng lên tiếng.



“Ta không phát hiện cái gì ngoài ma thú, nhưng đa số đều là cấp thấp”. Đinh Tiểu Vân là người cuối cùng nói.



“Các ngươi có ai nhìn thấy Lạc Thiên Y không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.



“Không có”. Đám người đồng thời nói.



“Các ngươi cho ta đem địa đồ vẽ ra đi, cũng nói một chút hoàn cảnh xung quanh thế nào”. Lạc Cảnh Thiên trầm ngâm một chút rồi nói.



Rất nhanh, một tấm bản đồ hoàn tất, Lạc Cảnh Thiên đem chúng ghép lại, sau đó liền leo lại lên cây quan sát xung quanh rồi đối chiếu với địa đồ, sau khi xác nhận khoảng cách cùng lời mô tả về những gì đám người nói, một tấm địa đồ xem như hoàn thiện.



Mặc dù không phải toàn bộ khu rừng, nhưng cũng có tới ba bốn phần. Còn lại từ từ thăm dò.



Lạc Cảnh Thiên cũng không có quá nhiều lo lắng cho Lạc Thiên Y, hắn cùng nàng có khế ước tại, nàng nếu xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ biết, cho nên hắn liền ngồi xuống tranh thủ thời gian tu luyện ma lực.



Những người khác thì ngồi nói chuyện, Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở luôn khắc khẩu nhau, không thể không nói hai người này rất thú vị, ngoại trừ tính cách có chút kém cỏi, những phương diện khác thật không thể bắt bẻ.



Khoảng nửa giờ sau, Lạc Thiên Y trở về, nhưng làm đám người giật mình là, nàng trên người đầy là máu.



“Chuyện gì xảy ra?”. Lạc Cảnh Thiên giật mình từ trên đất lập tức ngồi dậy, nhìn Lạc Thiên Y đầy lo lắng hỏi.



“Không sao, đây không phải máu của ta”. Lạc Thiên Y thấy Lạc Cảnh Thiên như thế lo lắng cho mình, nội tâm ấm áp, nàng khẽ cười lắc đầu nói.



“Vậy ngươi trên người máu nhiều như vậy…”.



“Ta giết yêu tộc”. Lạc Thiên Y đáp.



“Không phải nói không nên động thủ sao?”. Hạ Thần bất mãn nói.



“Không biết nói chuyện liền câm miệng”. Đinh Tiểu Vân gắt một tiếng trừng mắt nhìn Hạ Thần nói.



“Các ngươi theo ta đi, ta có thứ muốn cho các ngươi xem”. Lạc Thiên Y nói.



“Tốt”. Lạc Cảnh Thiên đáp một tiếng, sau đó liền đi theo.



Mấy người khác thấy thế liền đi theo, bình thường ít lên tiếng nhất là Tiêu Nhược Thủy cũng trừng mắt nhìn Hạ Thần một cái.



“Ta nói sai cái gì sao?”. Hạ Thần thấy đám người phản ứng liền khó hiểu lẩm bẩm nói.



“Ngươi ngốc đi? Lạc Thiên Y chiến lực là mạnh nhất, chưa nói tới nàng chỉ nghe lời Lạc Cảnh Thiên, riêng việc nàng là đội hữu của chúng ta, ngươi cảm thấy lời như vậy có thể nói sao?”.



“Động não một chút, nếu gặp phải cường giả yêu tộc hay cấp cao ma thú, chúng ta còn phải dựa vào nàng làm chủ lực. Nếu không phải ngươi là đội hữu của nàng, ngươi nói câu kia bị nàng giết cũng chẳng đáng là gì”. Lăng Thiên Sở khinh bỉ nói.



Hạ Thần cái gì cũng tốt, nhưng chính là tính cách nóng nảy, lại thẳng tính, rất dễ đắc tội người khác.



“Ta chỉ nói một chút mà thôi, cũng không có ý gì nha”. Hạ Thần nhún vai nói.



“Vấn đề không phải ngươi có ý gì, nàng toàn thân đều là máu, ngươi không quan tâm tốt nhất liền im lặng, lại đi nói câu kia, ngươi EQ làm sao thấp như vậy?”. Lăng Thiên Sở bất đắc dĩ nói.



Nửa giờ đi qua, đám người rốt cuộc đến được nơi mà Lạc Thiên Y nói.



Nơi này là một cái thung lũng nhỏ, nhìn xuống dưới liền thấy được, đây là một ngôi làng nhỏ, nhìn những ngôi nhà bằng gỗ kia nhiều lắm cũng chỉ có 40 -50 cái. Trên mặt đất rất nhiều thi thể, máu tươi cùng tay chân cụt, gần đó còn có một cái lồng sắt, bên trong có rất nhiều yêu tộc.



Xung quanh lồng sắt có hơn 20 đứa trẻ. Tuổi tác lớn nhất liền không quá 16 tuổi, nhỏ nhất mới khoảng chừng năm tuổi. Sở dĩ thấy rõ được như vậy, là vì họ cách chỗ đó không tới trăm mét.



“... Ngươi đem yêu tộc nơi này đều giết?”. Đinh Tiểu Vân nhìn xung quanh, khóe miệng giật giật hỏi.



Lạc Thiên Y không nói, mà nhanh chân đi lên phía trước.



Phát hiện có người tới, đám trẻ nhỏ kia giật mình quay lại, thấy được Lạc Thiên Y, cả đám đều mừng rỡ chạy tới, trong miệng liên tục gọi tỷ tỷ.



Đám người trừng lớn con mắt nhìn cảnh này, những đứa trẻ kia cũng không phải nhân loại, mà là yêu tộc. Nhưng mà những đứa bé yêu tộc này lại gọi Lạc Thiên Y… tỷ tỷ?.



Mới qua có gần hai giờ, Lạc Thiên Y làm sao lại khiến yêu tộc yêu thích mình được? Cái này không khoa học.



Mà lúc này, một đứa nhỏ nhìn thấy mấy người Lạc Cảnh Thiên, nó bỗng nhiên hét lên làm những đứa bé khác chú ý. Thấy đám người Lạc Cảnh Thiên, chúng liền nhặt lên trên mặt đất vũ khí, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị, giống như đang nói: ngươi dám đi lên, ta liền chém chết ngươi.



Cảnh tượng này làm đám người Lạc Cảnh Thiên trái tim run lên. Không phải vì sợ, mà là vì thương hại.



Tuy nhiên yêu tộc cùng nhân loại không phải một chủng tộc, nhưng mà dù nhân loại hay yêu tộc, chỉ khi đến 15 tuổi mới có thể chính thức tu luyện. Đây là điều khẳng định không có ai có thể nghi ngờ.



Hơn nữa những đứa nhỏ này trên người cũng không có tản ra linh lực, duy nhất chỉ có một cô bé lớn tuổi nhất, nhìn qua giống như mới 15 tuổi, linh lực trên người cô bé mới chỉ là vừa bước vào Luyện Linh cảnh hạ cấp không lâu.



Nhưng chính là những đứa bé không có bất kỳ thực lực nào, lại dám cầm lên kiếm, thậm chí có đứa hai tay không ngừng run rẩy, nhưng vấn cắn răng cầm kiếm chỉ về hướng bọn họ.



Cảnh tượng này làm sao có thể không khiến người khác rung động?!



Lạc Cảnh Thiên hắn nhớ tới kiếp trước từng chứng kiến một cái video quay cảnh một đứa bẻ mới có 4-5 tuổi, lại có thể làm cơm cho muội muội mình ăn. Cùng cảnh tượng này gần như tương tự.



Cái ánh mắt kiên định kia… quả thật là giống nhau như đúc.



“Ngươi… đem yêu tộc nơi này đều giết?”. Lạc Cảnh Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về Lạc Thiên Y hỏi.



“Không phải, khi ta đến, nơi này bị yêu tộc khác tấn công, ban đầu ta nghe ngươi không đi gây chuyện, nhưng khi chúng giết sạch người lớn tuổi, lại muốn giết những đứa nhỏ này, ta liền nhịn không được…”. Lạc Thiên Y nói.



Lạc Cảnh Thiên sửng sốt một chút, khẽ mỉm cười. Tuy nhiên nếu Lạc Thiên Y thật làm những thứ này, hắn cũng không sẽ nói gì, dù sao không phải nhân loại, hắn sẽ không quản quá nhiều, nhưng khó trách trong lòng sẽ có chút khó chịu, nhất là sau khi thấy cảnh này.



Nhưng nghe Lạc Thiên Y nói thế, hắn không hiểu có cảm giác nhẹ cả người.



Đây là có chuyện gì? Nội tâm quấy phá sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK