Hắn nhớ tới lần nói chuyện kia cùng Sở Như Mộng, xem ra hắn cần cân nhắc một chút vấn đề này. Nếu lấy quá nhiều tiền tài của Lạc gia sẽ khiến người khác chú ý, nhưng nếu như bản thân có con đường cung cấp tiền tài, như vậy sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Thiếu gia”. Lúc này, quản gia đi vào.
“Phúc bá, có chuyện gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Thật phải đi tới bước này sao?”.
“... Không có cách, nếu như ta không làm như thế. Ngươi cho rằng Tạ gia sẽ từ bỏ dã tâm sao? Nhân loại nhưng là rất tham lam, địa vị bây giờ không còn hấp dẫn với Tạ gia. Điều này ngươi hẳn là biết rõ”.
“Lạc gia chúng ta mới chỉ có hơn 100 năm cơ nghiệp, mà Tạ gia cắm rễ tại Tâm Nguyệt Thành đã có hơn 300 năm. Người là người thế hệ trước, cuộc chiến năm đó, Tạ gia nhưng là xuất lực lớn nhất”.
“Mối thù như thế, Tạ gia sớm muốn cùng sẽ động thủ với chúng ta. Điều này ta cũng không cần nói đi?”.
“Biết rõ, thiếu gia. Đúng rồi, ta thấy người này không đáng tin cậy, hơn nữa sợ rằng hắn sẽ để lộ tin tức. Đến lúc đó…”.
“Yên tâm đi, để lộ cũng không sao. Ai sẽ tin tưởng đây? Không có bằng chứng, Tạ gia cũng sẽ không dám manh động. Hơn nữa, ta cũng không cho rằng hắn có thể giết được Tạ Minh Viễn. Nhưng chỉ cần hắn có thể cho Tạ gia chút phiền phức, lúc đó chúng ta liền có thể hành động”.
“Ha ha, người khác chỉ sẽ nghĩ rằng hắn là mang thù nên mới tìm Tạ gia phiền toái. Dù cho thật dính lên chúng ta, chúng ta chỉ cần nói rằng thấy hắn đáng thương, bố thí cho hắn chút tiền. Chết không thừa nhận là người điều khiển, Tạ gia không có bằng chứng, sẽ không dám làm cái gì”.
“Hơn nữa. Ta cũng không phải chỉ có một hình hắn, người hận Tạ gia nhưng là rất nhiều”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Đã thiếu gia tính toán hết, ta liền không ý kiến. Nhưng là lão gia nếu biết…”. Phúc bá muốn nói lại thôi.
Lạc Cảnh Thiên cũng trầm ngâm đôi chút.
Để cha mẹ hắn biết đúng là một vấn đề. Dù sao trước kia hắn luôn đóng vai một đứa con ngoan, ai sẽ nghĩ hắn sẽ đi làm một cái kế hoạch này?.
“Ngươi không cần để lộ ra là được. Cũng không cần đi quản tên kia, dựa theo kế hoạch mà làm”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Vâng thiếu gia”.
“Khoan đã. Ngươi đi điều tra một chút Sở gia Sở Như Mộng, ta cần tư liệu kỹ càng. Sở gia xuất thân, thực lực cùng Sở Như Mộng hết thảy tư liệu”.
“Thiếu gia, ngài muốn xuống tay với Sở gia?”. Phúc bá kinh hãi bật thốt.
Đối phó Tạ gia đã là một mối nguy hiểm lớn, nếu như kéo thêm Sở gia vào, chỉ sợ Lạc gia sẽ gặp phiền phức rất lớn.
“Yên tâm. Ta cũng không muốn đối phó Sở gia, ngươi cứ làm theo lời ta nói là được. Cha mẹ ta nếu hỏi, cứ nói là ta yêu cầu”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Vâng. Ta lập tức đi làm”. Dứt lời, Phúc bá liền rời đi.
Lạc Cảnh Thiên thở dài một hơi, cũng không nghĩ tới sẽ đi tới bước này.
Nếu như không phải là Tạ Minh Viễn, nếu như không phải là Tạ gia. Hắn cũng không muốn đi làm mấy chuyện chém chém giết giết.
Dù sao, kiếp trước hắn chỉ là người bình thường, hơn nữa lại rất có ái tâm. Mà để có quyết định ngày hôm nay, hắn đã suy nghĩ rất lâu. Cũng chính là ngày đó tại học viện cùng Tạ Minh Viễn mâu thuẫn mới làm hắn làm ra quyết định này.
Thực tế nội tâm của hắn cũng không muốn, hắn chỉ muốn có một cuộc sống nhàn nhã, rảnh rỗi liền đi du lịch, chơi chán liền tìm một người vợ sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Ở cái thế giới người ăn thịt người này, hắn nếu không làm ra chút gì đó, hắn sợ mình sẽ bị nuốt đến xương cũng không còn.
…
Nửa tháng sau.
Thời gian này, Lạc Cảnh Thiên âm thầm cho người làm rất nhiều việc. Nhưng bề ngoài vẫn như cũ đến học viện, hết giờ lại trở về tu luyện bình thường. Không có người phát hiện điểm gì khả nghi.
Ngày hôm nay, khi đến học viện, hắn liền thấy được đám người đang tụ tập lại quan sát bảng thông báo.
Hắn mò tới nhìn lên liền hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không quan tâm, liền đi vào trong lớp.
Sau một lúc, đám học viện đã có mặt đầy đủ, lúc này Tố Băng Băng mới từ bên ngoài đi vào. Bước lên bục giảng, nàng nhìn xuống dưới cao giọng nói.
“Các ngươi biết sự kiện hôm nay chứ?”.
“Biết”. Đám người đồng thanh.
“Có thể có người chưa rõ ràng. Ta liền nói lại một lần đi”. Tố Băng Băng nhìn đám người, sau đó nói tiếp.
“Học viện tổ chức cuộc đại hội tỷ võ dành cho tân sinh. Bất kỳ ai cũng có thể tham gia. Giải thưởng vô cùng phong phú. Mà viện trưởng nói với ta, mỗi lớp phải có tối thiểu 5 người tham gia”.
“Các ngươi hiểu ý ta chứ?”. Tố Băng Băng nói.
Đám người nhìn nhau, không có lên tiếng.
Họ là lớp C, lớp kém cỏi nhất học viện. Thực lực như này còn đi tham gia? Không phải là muốn mắt mặt sao?.
“Thế nào? Không có người muốn tham gia sao? Các ngươi sợ hãi lớp B cùng lớp A?”. Tố Băng Băng nhíu mày nói.
“Đạo sư, không phải chúng ta sợ hãi. Mà là thực lực quá cách biệt. Ngài cũng biết linh lực chúng ta không cao. Tham gia cái này không phải là đơn phương bị đánh sao?”.
Một tên học viên lên tiếng.
“Các ngươi đều là nghĩ như thế?”. Tố Băng Băng nhìn đám người nghiêm mặt hỏi.
Đám người không lên tiếng.
Tố Băng Băng ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, sau đó mới lạnh lùng nói.
“Các ngươi chẳng lẽ đều quên bài học ta giảng rồi? Ta nói ra, linh lực cao thấp không phải rất trọng yếu. Đặc biệt là ở cấp độ Luyện Linh cảnh, bởi vì ở cấp độ này, ngươi vận dụng linh lực thi triển ra chiêu thức cũng không phải rất mạnh”.
“Ở cái cấp độ này, linh lực của ngươi dù là 99 điểm cũng không đại biểu cho cái gì. Bởi vì võ kỹ thấp nhất Hoàng cấp hạ phẩm cũng yêu cầu ngươi đạt tới Khai Linh cảnh, tức là 100 điểm linh lực trở lên mới có thể tu luyện”.
“Cho nên các ngươi không cần thiết lo lắng về vấn đề linh lực nhiều hay ít”.
“Đương nhiên, linh lực cao, đồng nghĩa với việc cấp độ cao, thân thể càng mạnh. Nhưng đó chỉ là một lợi thế, mà không phải yếu tố quyết định chiến thắng”.
“Nếu như ngươi kỹ năng chiến đấu, phản ứng nhanh chóng, tấn công hợp lý. Dù là Luyện Linh cảnh hạ cấp thì cũng có thể chiến thắng Luyện Linh cảnh cao cấp”. Tô Băng Băng lạnh nhạt nói.
“Đạo sư, nhưng không phải thân thể mạnh đồng nghĩa với việc lực lượng cùng phản ứng nhanh sao?”. Một tên học viên không hiểu lên tiếng.
“Quyết định chiến thắng, không phải lực lượng. Mà là ở chỗ này”. Tố Băng Băng dùng ngón tay chỉ vào đầu mình nói.
“Chính là ý thức chiến đấu. Phải biết, chỉ có một ý thức chiến đấu tốt mới có thể nhanh chóng nắm mắt sơ hở của mục tiêu, tìm kiếm biện pháp đối phó. Đây mới là điểm quyết định thắng lợi”.
“Các ngươi linh lực không bằng người ta, chẳng lẽ ngay cả dũng khí tham chiến cũng không có? Phải biết top 50 đều có phần thưởng. Hơn nữa đối với sự tu luyện của các ngươi có trợ giúp rất lớn”.
“Hơn nữa, ta sẽ đích thân chỉ dạy cách ngươi. Cuộc thi sẽ sau một tuần bắt đầu. Một tuần huấn luyện, ta tin các ngươi có thể tăng lên rất lớn. Hơn nữa, ta còn nghe nói. Top 10 sẽ đều được tuyển vào lớp A”.
Lời của Tố Băng Băng như một quả bom ném vào giữa đám đông.
Lên lớp A?.
Điều này là thật?.
Phải biết, lớp A không chỉ đại biểu cho thực lực, mà còn đại biểu cho vô số tài nguyên tu luyện.
Nếu không học viên phân thành A,B,C ba lớp làm cái gì? Rảnh nhức trứng sao?.
Đây là muốn để họ gay đua lẫn nhau.
Ai cũng biết rõ điều đó, nhưng mà chính là kiềm chế không được đi tham gia vào chuyện này. Hơn nữa còn phi thường tình nguyện. Tài nguyên nhiều, đồng nghĩa với việc thực lực tăng nhanh.
Ai không muốn mình trở lên mạnh mẽ cơ chứ.
Có lẽ… cũng chỉ có Lạc Cảnh Thiên mới không thấy hấp dẫn chút nào.
Hắn nhàm chán nằm xuống bàn ngủ mất.
“Tỉnh!”.
Đang chợp mắt, hắn liền nghe được tiếng quát vang lên bên tai.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền thấy Tố Băng Băng cùng đám người đang nhìn chằm chằm lấy mình. Hắn không hiểu ra sao hỏi.
“Đạo sư, có chuyện gì sao?”.
“Chuyện gì? Ngươi làm sao luôn luôn ngủ trong lớp học? Không coi lớp học ra gì sao?”. Tố Băng Băng tức giận nói.
“Đạo sư, ngài cũng đừng chụp mũ. Ăn, ngủ là bản năng của con người. Khó nói ta làm theo bản năng liền thành coi thường lớp học? Có phải hay không ta ăn cơm liền vi phạm luân lý đạo đức rồi?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi lại
(PS: thật xin lỗi, chăm bệnh, thức cả đêm, đầu đau nghĩ k ra đc cái gì. Hôm nay liền tạm 1 chương, ngày mai trở về ta sẽ cố găng bổ sung)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK