Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rắc.



Cánh cửa mở ra, một nữ tử đi vào. Người này chính là nữ tử trên sa mạc kia, mặc dù nghe người khác gọi nàng tiểu Nguyệt, nhưng tên là gì hắn còn thật không biết.



Lạc Cảnh Thiên liếc nàng một cái, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.



“Ngươi thời gian đã tới, có gì muốn nói sao?”. tiểu Nguyệt lên tiếng.



“Hai ngày rồi? Thời gian trôi qua thật nhanh. Đúng, ngươi gọi tiểu Nguyệt sao?”. Lạc Cảnh Thiên không có mở mắt, chỉ nhàn nhạt hỏi.



“Đây là lời cuối cùng của ngươi?”. tiểu Nguyệt nhướng mày nói.



“Ngươi không phải nhân loại, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm nàng hỏi.



Tiểu Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó gương mặt khẽ biến. Mặc dù điều này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người trong Huyết Sắc Mân Côi biết, nhưng mà hắn thế nào biết được?!



“Xem ra ta nói đúng rồi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch môi nói.



Thực ra, hắn hai ngày nay đều là Linh Hồn Xuất Khiếu đi loanh quanh, bí mật này chính là nghe được nàng cùng nữ tử đứng đầu Huyết Sắc Mân Côi - Hắc Mân Côi nói.



Nữ nhân trước mặt này, là con lai giữa yêu tộc cùng nhân loại. Mà những đứa con lai như thế, quả thật bị thế giới này ghét bỏ ra mặt.



Có thể nói, gần như toàn bộ nhân loại cùng yêu tộc đều xem những người này là tạp chủng. Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ. Tối thiểu nhất, Lạc Cảnh Thiên cũng không cảm thấy những người này thế nào. Chẳng qua đây là định kiến có từ lâu, dù sao nhân loại cùng yêu tộc dù mặt ngoài ký kết hòa bình khế ước, nhưng là họ là kẻ thù muôn đời của nhau.



Về phần ma thú? Số lượng mặc dù nhiều, nhưng chẳng qua chỉ là một đám không có lý trí, chỉ có bản năng súc sinh mà thôi.



Nữ tử này, hắn biết được cha nàng xuất thân từ Hồ tộc.





Không thể không thừa nhận, Hồ tộc mỹ nữ thật sự rất xinh đẹp, nhưng là đẹp đi nữa cũng chỉ là yêu tộc, thẩm mỹ của yêu tộc cùng nhân loại là khác biệt. Mặc dù Hồ tộc nữ tử xinh đẹp, nhưng là vẫn nhìn ra được một loại cảm giác không chân thật.



Nhưng là tiểu Nguyệt khác biệt, nàng là con lai. Mang vẻ đẹp của Hồ tộc, nhưng cảm quan lại nghiêng về phía nhân loại. Rất xinh đẹp, Lạc Cảnh Thiên có thể khẳng định, toàn bộ mỹ nữ hắn từng thấy qua, nàng có thể xếp vào ba vị trí đầu.



Đương nhiên, Sở Như Mộng tên yêu nghiệt kia loại trừ, dù sao hắn là không tin có người có thể đẹp hơn Sở Như Mộng. Con hàng kia nữ trang thật quá yêu nghiệt rồi.



“Ngươi thế nào biết được?”. Tiểu Nguyệt nhíu mày hỏi.



“Nhìn ra được. Chẳng qua, không nghĩ tới, dù biết thân phận của ngươi, Hắc Mân Côi vẫn để ngươi lên tới chức vị cao như vậy. Chậc chậc, đại trưởng lão, dưới một người, trên vạn người a”. Lạc Cảnh Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.



Nghe thế, tiểu Nguyệt gương mặt càng là trầm xuống.



Hắn chỉ là một kẻ ngoại lai, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?!



“Nói! Ai nói cho ngươi biết những thứ này?”. Tiểu Tuyết rút kiếm chỉ về phía Lạc Cảnh Thiên quát lên.



“Hay là chúng ta làm cái giao dịch? Ngươi nói cho ta biết tên ngươi, ta nói cho ngươi biết người nào nói cho ta. Thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên cười cười.



“Ngươi muốn chết?!”. Tiểu Tuyết tức giận quát.



“Ngươi đến không phải để giết ta sao? Hiện tại dùng cái này uy hiếp ta, không cảm thấy rất ngu xuẩn?”. Lạc Cảnh Thiên cười khẩy đáp.



“Ngươi…”.



“Đã ngươi không muốn nói thì quên đi. Ra tay đi”.



Tiểu Tuyết hận đến ngứa răng, nàng thật muốn một kiếm chém chết hắn. Nhưng là Hắc Mân Côi muốn thả hắn đi, nàng lại không thể làm trái. Nhìn hắn bộ dáng này, nàng quả thật tức đến xanh mặt.



“Có phải ngươi sớm đã biết ta đến thả ngươi nên mới cợt nhả như thế?”. Tiểu Tuyết cười lạnh hỏi.



Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, khó hiểu nhìn lấy nàng.



Chỉ là thái độ này trong mắt tiểu Tuyết như là đang khiêu khích nàng như thế.



“Mặc dù ta được lệnh thả ngươi, nhưng là ta cũng không nhận được lệnh để ngươi đi ra hoàn hảo. Ngươi nói xem, ta nên đem bộ phận nào trên người ngươi cắt xuống? Cánh tay? Đôi chân? Vẫn là… nơi đó?”.



Xoạt.



Lạc Cảnh Thiên không nhìn nàng uy hiếp, lấy ra bình rượu uống một ngụm. Sau đó nhìn nàng hỏi.



“Làm một ly?”.



Xẹt.



Tiểu Tuyết nhịn không được, một kiếm chém ra.



Trên ngực Lạc Cảnh Thiên xuất hiện một vết cắt, máu từ bên trong chảy ra. Nhưng là Lạc Cảnh Thiên ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, chỉ lẳng lặng cầm bình rượu uống. Giống như một kiếm kia không hề gây đau đớn chút nào cho hắn như thế.



Nhìn vết thương có độ sâu gần 2cm, máu tươi đổ ra dồn dập, tiểu Tuyết hiện lên vẻ giật mình.



Hắn không cảm thấy đau sao? Làm sao một chút phản ứng cũng không có?.



“Ngươi… không đau?”. Tiểu Tuyết kinh ngạc hỏi.



“Đau? Là có đau, chỉ là, ngươi quên rồi sao? Ta từng nói, ta lúc nào trong đầu cũng chịu lấy đau đớn dằn vặt, so với vết cắt này, đau đớn kia mạnh hơn nhiều lắm. Ngươi một kiếm này so với gãi ngứa chỉ mạnh hơn một chút mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.



Tiểu Tuyết hơi há mồm, nhưng là nói không ra lời.



“Đúng rồi, nơi này trong vòng bán kính ngàn dặm có ma thú sao?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.



“Có, thế nào?”. Tiểu Tuyết ngẩn ra, không hiểu nhìn hắn.



“Ngươi tốt nhất nên thông báo phòng bị đi. Các ngươi nơi này chuẩn bị xuất hiện ma triều rồi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.



“Ngươi đừng nói chuyện giật gân. Nơi này địa thế cao, dù cho cấp bốn ma thú cũng khó mà công kích được. Hơn nữa, ngươi cho rằng ma triều dựa vào ngươi nói liền có?”. Tiểu Tuyết cười lạnh nói.



“Nói cho ngươi một bí mật, máu của ta có sức hấp dẫn cực lớn đối với ma thú, cho nên… ngươi vẫn là đi thông báo đi”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.



“Ha ha, đừng quá…”.



Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên dưới chân nàng chấn động. Tiểu Tuyết nhất thời biến sắc.



Ngay sau đó, một tiếng chuông vang vọng khắp nơi càng là làm cho nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên với ánh mắt cực độ kinh dị.



Tiếng chuông này nàng nghe qua rất nhiều lần, nơi này chính là sa mạc, mặc dù Huyết Sắc Mân Côi vị trí nằm ở chỗ cao, sẽ không có ma thú công kích. Nhưng là nơi này cách Xích Hồ Thành không phải rất xa, nơi đó mỗi tháng đều có ma triều công kích.



Tiếng chuông này chính là cảnh báo cho đám người rằng có ma triều đi qua. Không nên ra ngoài.



Nhưng là mỗi lần đều là vang lên 3 tiếng chuông. Nhưng lần này tiếng chuông lại vang lên tận 7 lần.



Tiểu Tuyết lúc này lập tức đem cửa khóa lại, sau đó lao ra ngoài.



Lạc Cảnh Thiên cười nhạt dựa lưng vào tường nhắm mắt lại, trong nháy mắt Linh Hồn Xuất Khiếu, hắn xuyên qua bức tường sắt đi theo tiểu Tuyết.



Ra khỏi ngục giam. Tiểu Tuyết liền thấy được dưới đất thi thể ma thú, đây là những ma thú được thuần phục, tất cả đều đã chết. Mà gần đó có một số ma thú của Huyết Sắc Mân Côi đang điên cuồng công kích xung quanh.



Chuyện này…



Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Làm sao đột nhiên ma thú lại bạo động?!



Nhớ tới câu nói kia của Lạc Cảnh Thiên, tiểu Tuyết gương mặt không chút huyết sắc. Lời hắn nói là thật? Làm sao lại có chuyện như thế? Hắn rốt cuộc là người nào? Làm sao lại…



Gào!



Một con ma thú gần đó đột nhiên lao về phía nàng, tiểu Tuyết kiếm trong tay giơ lên chém xuống, con ma thú kia trong nháy mắt bị chém làm hai nửa.



“Chuyện gì xảy ra?”. Tiểu Tuyết kéo lấy một người lại hỏi.



“Ma thú bạo động, tất cả ma thú đều bạo động”. Người kia sợ hãi đáp.



Rống!



Ngay lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Ngẩng đầu lên, cảnh tượng kia liền khiến nàng tê cả da đầu.



Chỉ thấy hàng ngàn con phi hành ma thú phủ kín bầu trời.



Đây…



Ma triều.



Ông trời a.



Tiểu Tuyết lúc này muốn chết tâm đều có. Nàng có thể khẳng định, lời nói kia của Lạc Cảnh Thiên là thật, nếu như… nếu như nàng không chém ra một kiếm kia, nếu như nàng không tức giận. Như vậy những chuyện này sẽ không xảy ra.



Lạc Cảnh Thiên cũng nhìn thấy khung cảnh này, ánh mắt hắn dị thường bình tĩnh. Đây hết thảy là nằm trong tính toán của hắn, hắn biết, Hắc Mân Côi sẽ không giết hắn, hơn nữa còn biết nữ nhân kia phái tiểu Tuyết tới, cho hắn một ít giáo huấn rồi mới thả hắn ra.



Cho nên, hắn liền lợi dụng lời nói khiến nàng tức giận, để nàng ra tay với hắn.



Máu của hắn nhưng là có thể gây nên thú triều. Nói không chừng sắp tới liền sẽ xuất hiện ma thú cường đại đây.



Muốn giam giữ hắn? Ha ha, cái giá phải trả cũng không phải các ngươi có thể chịu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK