Hai người nói chuyện rất nhỏ, những người khác cũng nghe không được.
Triệu Tử Sinh đã kêu bắt đầu từ lâu, nhưng hai người không động thủ, chỉ đứng nói chuyện. Điều này khiến đám người rất kỳ quái, nhưng cũng không có người lên tiếng hối thúc.
Dù sao, hai mỹ nữ đứng tại đó, đó là một loại cảnh đẹp, nhìn cũng đủ no con mắt, ai sẽ đi than phiền?.
Ngoại trừ Lạc Cảnh Thiên.
Hắn hiện tại thật muốn lao lên võ đài hỏi xem hai người nói cái gì mà lâu như vậy.
Quá tò mò.
Lúc này, Lạc Cảnh Điềm hít sâu một hơi, nhìn Sở Như Mộng một lúc, sau đó mới nhả ra hai chữ.
“Đa tạ”.
Sở Như Mộng không nói gì, chỉ cười nhìn nàng. Sau đó từ không gian giới chỉ lấy ra hai thanh kiếm.
Lạc Cảnh Điềm lúc này mới nhớ tới, nàng còn đang tại trên võ đài.
Khẽ cười một tiếng, nàng cũng lấy ra kiếm của mình.
Nhất kiếm đối song kiếm.
Đám người đều có chút mong đợi.
Cuối cùng cũng bắt đầu đánh lên.
“Ta sẽ không nương tay, cho nên, xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi đi”. Sở Như Mộng nói.
“Để báo đáp, ta sẽ xuất ra toàn bộ thực lực, đây là đối với ngươi tôn trọng”. Lạc Cảnh Điềm gật đầu đáp.
Sở Như Mộng song kiếm hạ xuống, trong nháy mắt đó, đám người có thể cảm nhận thấy một luồng khí thế toát ra.
Lạc Cảnh Điềm nhất thời liền cảm thấy áp lực, luồng khí thế này quá mạnh mẽ. Không phải là thực chất, mà là trên tinh thần. Nó đối với tinh thần của nàng gây ra một loại áp lực vô hình, đối với nó vô tình nảy sinh kiêng kị.
Lạc Cảnh Thiên bên dưới nheo mắt lại.
Hắn quá quen thuộc cảnh này, mặc dù không biết đây rốt cuộc là võ kỹ gì, nhưng mà hai năm trước hắn từng cảm nhận qua, so với lúc đó, bây giờ khí thế này mạnh hơn nhiều lắm.
Mà trên khán đài, viện trưởng Diệp Tinh Hà trừng lớn con mắt, bên cạnh Bạch Tuyết Kỳ cũng giật nảy mình.
“Nàng… nàng lại lĩnh ngộ kiếm tới mức độ này? Ông trời a, nàng mới bao lớn?”. Diệp Tinh Hà nhất thời bị dọa sợ.
Vũ khí, khi am hiểu tới trình độ nhất định, liền sẽ hình thành một loại khí, như kiếm khí hoặc đao khí.
Khí ở đây cũng không tạo thành bất kỳ thực chất thương tổn nào, chỉ đại biểu cho người này nắm giữ vũ khí trình độ đạt tới mức nào. Nhưng người lĩnh ngộ kiếm khí, cùng người am hiểu sử dụng kiếm bình thường lại khác biệt một trời một vực.
Đó chính là, người lĩnh ngộ kiếm khí, sẽ hình thành kiếm tâm.
Kiếm tâm chính là một loại lĩnh ngộ, nếu người có kiếm tâm sử dụng kiếm, như vậy thực lực của họ giống như mạnh hơn gấp bội như thế.
Kiếm tâm không có hình, cũng không tồn tại thực chất. Nó đơn thuần chỉ như một loại tín ngưỡng, người có tín ngưỡng giống như một uống chất kích thích, vô cùng đáng sợ.
Cái này không liên quan tới cảnh giới, chỉ đơn thuần là ở nội tâm.
Nội tâm cường đại, như vậy sử dụng ra chiêu thức càng cường đại.
Đây chính là chênh lệch.
Nếu như họ biết, hai năm trước Sở Như Mộng đã hình thành kiếm tâm, không biết sẽ có cảm tưởng gì?..
“Xem ra, Sở Như Mộng sẽ thắng”. Diệp Tinh Hà nói.
“Không, ta xem là chưa hẳn. Đối mặt với một kẻ nắm giữ kiếm tâm, người khác sẽ cảm thấy rất là yếu thế. Nhưng ngươi nhìn Lạc Cảnh Điềm có chút nào e ngại sao? Nàng đây chỉ là kiêng kị, mà không phải sợ hãi”. Bạch Tuyết Kỳ nói.
Diệp Tinh Hà nghe thế, nheo mắt lại nhìn về phía Lạc Cảnh Điềm, sau một lúc mới thốt lên.
“Đáng sợ, ta là nhìn lầm. Khí thế của Sở Như Mộng quá mạnh che lấp đi khí thế của Lạc Cảnh Điềm cho nên ta không có ngay lập tức nhận ra. Lạc Cảnh Điềm cô bé này xem ra cũng đã bước tới biên giới lĩnh ngộ kiếm tâm rồi”.
“Học viện này… làm sao năm nay vào toàn là yêu nghiệt? Mười năm tuổi lĩnh ngộ kiếm tâm… cái này nếu truyền ra không biết có bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo”.
“Xem ra nàng kiếm pháp sẽ rất đáng xem đây”.
Bên dưới võ đài, Lạc Cảnh Điềm lấy lại bình tĩnh, mặc dù khí thế của Sở Như Mộng đối với nàng có chút ảnh hưởng, nhưng vấn đề không lớn.
Xoát.
Kiếm trong tay chém một cái trước người, thể hiện ra nàng quyết tâm.
Sở Như Mộng cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
Như vậy mới thú vị.
Hắn cũng không muốn đối thủ của mình quá yếu kém.
Bởi vì… sẽ rất nhàm chán.
Tại đây nói một chút, võ kỹ cùng công pháp là khác biệt. Công pháp phẩm cấp cùng võ kỹ không sai biệt lắm. Nhưng khác biệt chính là, công pháp là mang theo thuộc tính.
Cũng chính vì thế cho nên võ giả chỉ khi đột phá Khai Linh cảnh, hình thành Linh Tâm của mình mới có thể đi tu luyện. Bởi vì Linh Tâm mang theo thuộc tính, cho nên cần đi tu luyện công pháp có thuộc tính giống như Linh Tâm.
Võ kỹ lại khác biệt.
Võ kỹ không có thuộc tính, không cần dựa vào Linh Tâm để phát ra uy lực lớn nhất. Nó dựa vào, chỉ có linh lực. Cũng chính vì như thế, một số võ kỹ không cần linh lực, bất kỳ độ tuổi nào đều có thể tu luyện.
Trở lại vấn đề chính.
Lạc Cảnh Điềm lựa chọn tiến công, nàng biết, chỉ có tiến công mới có thể tìm được cơ hội chiến thắng. Nàng có thể nhìn ra, Sở Như Mộng rất mạnh, thậm chí mạnh hơn nàng. Cho nên phòng thủ là không hữu dụng.
Nhìn thấy Lạc Cảnh Điềm lao tới, Sở Như Mộng một tay cầm kiếm để phía sau lưng, tay còn lại cầm kiếm, ngay khi Sở Như Mộng cách hắn một mét, hắn liền nhẹ dùng kiếm quét một cái xuống đất.
Lạc Cảnh Điềm trong nháy mắt cảm thấy nguy hiểm, nàng theo bản năng dừng lại, đưa kiếm ra trước người đón đỡ.
Quả nhiên, ngay khi xuất ra một kiếm, Sở Như Mộng tay cầm kiếm còn lại trong nháy mắt giơ lên, sau đó cắm mạnh xuống đất. Một luống sóng sung kích bắt ra.
Lạc Cảnh Điềm chỉ cảm thấy dưới chân chấn động một cái, nàng trong nháy mắt bị làn sóng đánh bật lại phía sau vài mét.
Xoát.
Trên khán đài, Diệp Tinh Hà kinh ngạc bật thốt.
“Cửu Cung Kiếm Pháp? Nàng rốt cuộc là ai?”.
“Cái… cái gì? Cửu Cung Kiếm Pháp? Ngươi không nhìn nhầm?”. Bạch Tuyết Kỳ giật nảy mình.
“Không. Ta từng tận mắt chứng kiến qua, mặc dù uy lực khác biệt, nhưng là chiêu thức là y hệt nhau. Năm đó Cửu Cung lão bà bà từng dung chiêu này, một chiêu liền đem phạm vi một trăm dặm toàn bộ sinh linh chết sạch, không người sống sót. Lúc đó may mắn có sư phụ bảo hộ, nếu không ta đã sớm chết vào lúc đó rồi. Ta đời này cũng quên không được cảnh tượng đó”. Diệp Tinh Hà nói.
Năm đó hắn từng gặp qua một chiêu này, một lão bà bà tự xưng Cửu Cung tiến tới yêu tộc bộ lạc. Lúc đó Miêu tộc khắp nơi bắt lấy nhân loại làm tế phẩm, bị bà ta biết được, trong cơn giận giữ liền lao tới Miêu tộc.
Một chiêu kia, thiên băng địa liệt.
Một trăm dặm, toàn bộ đều bị san thành bình địa.
Quả thật là chấn động nhân tâm.
Hắn làm sao có thể quên cảnh tượng đó.
“Đây là chiêu thức gì?”. Lạc Cảnh Điềm nhíu chặt lông mày hỏi. Vừa rồi nếu không phải nàng phản ứng nhanh, chỉ sợ đã sớm bị trọng thương. Lúc này tay nàng đều có chút run lên.
“Cửu Cung Kiếm pháp thức thứ nhất Nhất Kiếm Cửu Thừa”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
“Hảo kiếm pháp”. Lạc Cảnh Điềm nhịn không được nói.
Sau đó nheo mắt lại, trong nháy mắt vọt tới.
Sở Như Mộng giật nảy mình, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lạc Cảnh Điềm lao tới trước mặt, song kiếm giớ lên muốn tấn công thì một ánh kiếm lóe đánh từ dưới lên. Sở Như Mộng bị lực dùng song kiếm đón đỡ, bị lực lượng kia đánh lùi lại vài bước.
Mà Lạc Cảnh Điềm chiêu thức trong nháy mắt triển khai.
Chỉ thấy nàng khẽ cúi người, đưa lưng về phía Sở Như Mộng, chân bước dài về phía sau, sau đó xoay người một cái liền xuất hiện sau lưng Sở Như Mộng.
Mà trong lúc đó, tay nàng nắm chặt kiếm, một kiếm chém mạnh từ dưới lên trên.
Sở Như Mộng phản ứng nhanh, lập tức đưa kiếm đón đỡ.
Oanh.
Trong nháy mắt, Sở Như Mộng bị lực lượng kia đánh bay lên ra ngoài.
Nhưng là Sở Như Mộng cũng không có bị thương chút nào, rơi xuống đất vô cùng vững vàng, sau đó nhìn lấy Lạc Cảnh Điềm đầy vẻ thưởng thức.
“Chiêu thức rất mạnh”.
“Họa Kiếm Quyết thức thứ nhất, Họa Trúc Liên Lâm”. Lạc Cảnh Điềm nói.
Bên trên võ đài, Diệp Tinh Hà đã nói không lên lời.
Họa Kiếm Quyết? Cô gái này cùng kiếm thánh có quan hệ gì?
Ông trời a.
Ai nói cho ta biết, hôm nay là chuyện gì xảy ra?.
Một người biết Cửu Cung Kiếm Pháp của Cửu Cung lão bà bà. Một người thì sử dụng Họa Kiếm Quyết của kiếm thánh.
Cái này thật là học viên của Phi Ngư học viện? Ngươi mẹ nó đùa ta đi?.
Nếu như đây là học viên của thánh địa còn dễ hiểu, nhưng đây là hạ cấp thành trì, không phải thánh địa.
Hắn vậy mà tại nơi này gặp được hai loại kinh khủng kiếm pháp này?.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK