Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gia nhập? Ha ha, Huyết Sắc Mân Côi trước giờ chỉ nhận nữ, không nhận nam. Ngươi nghĩ, ta sẽ để ngươi gia nhập vào? Hơn nữa, ngươi vẫn không thể hiện được thái độ của mình đối với Huyết Sắc Mân Côi. Vẫn chưa chứng minh được ngươi có ác ý đối với chung ta hay không”.



“Cơ hội chỉ có một lần, ngươi… chọn con đường nào?”. Nữ tử kia lạnh nhạt đáp.



Lạc Cảnh Thiên hơi chút ngạc nhiên, nhưng cũng không phải rất bất ngờ. Khi nàng đưa ra 2 lựa chọn đó, hắn liền biết ý đồ của nàng. Là từ bỏ tôn nghiêm, vẫn là yêu quý mạng sống?.



Hắn nói muốn gia nhập, chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của nàng mà thôi. Nhưng là nàng nói như thế, hắn biết, nàng chính là muốn ép hắn làm ra lựa chọn.



“Ta nghĩ, ngươi vẫn là giam ta lại tốt hơn. Còn về lựa chọn kia… ha ha”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.



Hắn ghét nhất người khác uy hiếp hay ép hắn làm ra lựa chọn. Tính cách của hắn chính là điển hình thích mềm không thích cứng, muốn ép hắn? Nằm mơ đây.



“Tốt, người tới, đem hắn nhốt vào. Hai ngày sau, nếu hắn còn không làm ra lựa chọn, như vậy, trực tiếp giết. Tiểu Nguyệt, chuyện này ngươi phụ trách”. Nữ tử kia nói.



“Vâng!”.



Lạc Cảnh Thiên bị hai người mang xuống thủy lao.



“Này, có thể để rượu lại cho ta sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy cánh cửa chuẩn bị đóng lại liền lên tiếng.



“...Cho hắn”.



Im lặng một lúc, bên ngoài mới vang lên tiếng nói.



Nhìn trên mặt đất bình rượu lăn ngổn ngang, Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.



Xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có một cái cửa số chưa tới 20cm thỉnh thoảng hiện lên vệt sáng do ngọn lửa mang lại. Hắn bị giam tại một căn phòng rất nhỏ, chỉ đủ hắn nằm xuống.



Lạc Cảnh Thiên cầm lên bình rượu uống một ngụm, hắn dị thường bình tĩnh, không có một chút nào hoảng hốt hay lo lắng.



Hai ngày, thời gian không nhiều. Hắn cần chuẩn bị một chút.



Dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.



Ma lực của hắn hiện tại mới chỉ đạt tới một nửa yêu cầu của Ma Pháp Sư, nhưng là linh hồn lực của hắn lại đột phá tới cấp bậc Ma Pháp Sư, cho nên, về ý nghĩa mà nói, hắn có thể tu luyện ma pháp cấp bậc cao hơn.



Nhưng, hắn cũng không có lựa chọn tu luyện, trước đó, Thượng Cổ Chi Linh nói qua, nếu hắn vận dụng ma pháp cấp bậc cao hơn bản thân, hắn sau đó liền sẽ bất tỉnh.



Cho nên, hắn cũng không lựa chọn tu luyện ma pháp, hắn chỉ lẳng lặng ngồi xuống tu luyện ma lực. Nếu như hai ngày sau, nữ tử kia thật sẽ đem hắn giết, hắn sẽ vận dụng cổng không gian thoát khỏi đây.







Thánh địa, Băng Cung.



Lạc Cảnh Điềm lúc này đã tới Băng Cung.



Băng Cung chính là như tên, toàn bộ đều làm bằng băng tuyết tạo thành. Một tòa cung điện bằng băng hiện lên trước mắt nàng, vô cùng nguy nga lộng lẫy.



Ngồi phía trên phi hành ma thú, Lạc Cảnh Điềm nhìn rõ được toàn cảnh Băng Cung, xung quanh là một bức tường vây trong suốt, bên trong chính giữa là một tòa cung điện rất lớn, bao quanh nó chính là các tòa nhà nhỏ.



Tất cả đều được làm từ băng.



Từ phía trên cao hạ xuống, Lạc Cảnh Điềm liền vô cùng rung động, bởi vì Băng Cung mặc dù làm từ băng, nhưng là cũng không có khiến nàng cảm thấy lạnh, ngược lại là có chút ấm áp.



Hơn nữa không khí nơi này vô cùng tốt, khiến người khác rất thoải mái.



“Tham kiến cung chủ”. Một đám nữ tử xếp hàng cúi người tiếp đón.



“Được rồi, tất cả đều tản đi. Thông báo cho tất cả trưởng lão cùng hộ pháp, ngày mai tại chính điện tập hợp, ta có chuyện quan trọng cần thông báo”. Trần Tuệ Dung lạnh nhạt nói.



“Vâng!”.



Đám người lui xuống, chỉ còn lại hai người đi theo.



Trần Tuệ Dung mang Lạc Cảnh Điềm vào chính điện, cũng chính là tòa cung điện lớn nhất kia.



Khi vào trong, Lạc Cảnh Điềm bị vẻ đẹp trong này làm cho sững sờ không thôi. Mặc dù tất cả đều là băng, nhưng là người thiết kế lại bỏ vào một số loại tảo biến sắc làm cho màu băng thảy đổi ngẫu thiên. Không hề khiến người khác cảm thấy thẩm mỹ mệt nhọc, trái lại có cảm giác vô cùng mới mẻ cùng lộng lẫy.



Nếu Lạc Cảnh Thiên ở đây, chắc chắn sẽ giật mình phát hiện, bên trong nơi này rất giống tòa cung điện hoàng gia Anh kiếp trước hắn từng tham quan.



Khác biệt chính là màu sắc cùng vị trí sắp xếp. Nơi này nhìn so với tòa cung điện kia còn xinh đẹp hơn nhiều. Hơn nữa chính giữa còn có điêu khắc một bức tượng băng một người nữ tử. Rất mỹ lệ.



“Điềm Điềm. Ngươi vừa tới nơi này, ta dẫn ngươi đi thăm quan xung quanh, thế nào?”. Trần Tuệ Dung cười nói.



“Không cần, ngươi để cho người đưa ta đi là được. Đi cùng với ngươi ta không có tâm tình”. Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt đáp.



Vốn dĩ nàng muốn từ chối, nhưng là nàng tương lai mười năm sẽ phải ở lại nơi này, trước quen thuộc một chút cũng không tệ.



Trần Tuệ Dung nghe thế nụ cười cứng lại, nhưng cũng không có cách nào. Ai bảo bà ta làm điều khiến Lạc Cảnh Điềm phản cảm đây? Chỉ có thể dùng thời gian từ từ bồi dưỡng đi.



“Tốt, tiểu Nhã, ngươi tới mang Điềm Điềm đi dạo xung quanh. Nhớ kỹ, nàng chính là tương lai Thánh Nữ, Băng Cung Chi Chủ người nối nghiệp. Biết dùng thái độ nào sao?”. Trần Tuệ Dung nhìn một tên người hầu nói.



“Biết rõ, cung chủ”. Nữ tử kia cúi đầu đáp.



“Được, mang nàng đi đi”.



Lạc Cảnh Điềm liếc Trần Tuệ Dung một cái, sau đó đi thiêu nữ tử gọi là tiểu Nhã kia đi ra ngoài.



“Thánh Nữ, người muốn đi đâu?”. tiểu Nhã lên tiếng.



“Ngươi tên là gì?!”.



“Bẩm Thánh Nữ, ta gọi Đồng Nhã, ngài gọi ta tiểu Nhã là được”. Đồng Nhã đáp.



“Đừng gọi ta Thánh Nữ, ta gọi Lạc Cảnh Điềm, gọi tên ta hoặc gọi Điềm tỷ liền tốt”. Lạc Cảnh Điềm nhìn Đồng Nhã, đoán nàng so với mình tuổi nhỏ hơn liền nói.



“Không được, Băng Cung có quy định, tất cả đệ tử, bao quát trưởng lão hộ pháp đều phải đối với Thánh Nữ thái độ tôn kính. Lễ nghi một phần không thể thiếu, nếu không sẽ bị trách phạt”. Đồng Nhã vội nói.



“Bất cứ người nào? Chẳng lẽ nói Băng Cung các ngươi, Thánh Nữ là không được phép có bằng hữu?”.



“Không phải như vậy, quy tắc này chính là đặt ra cho người khác nhìn. Nếu như không phải ở nơi công cộng, như vậy chỉ cần Thánh Nữ muốn là được. Nhưng là ở nơi công cộng, tất cả đều phải đối với ngài lễ nhượng ba phần. Dù sao Thánh Nữ đối với Băng Cung mà nói rất quan trọng, đại biểu không chỉ là địa vị, mà còn đại biểu là bộ mặt của Băng Cung. Nếu như không có phép tắc, người ngoài sẽ bàn tán”. Đồng Nhã đáp.



Lạc Cảnh Điềm khẽ gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì. Nàng chỉ im lặng đi về phía trước, thỉnh thoảng nhìn quanh quan sát cùng ngắm phong cảnh.



Nơi này thậm chí có một cái cây bằng bay. Không phải là điêu khắc, mà là thật sự là sinh vật sống. Nó chính là một cái cây, nhưng cấu tạo toàn bộ lại là bằng băng. Điều này làm cho nàng khá là hiếu kỳ.



“Đồng Nhã tỷ”.



Ngay lúc này, gần đó truyền tới âm thanh.



Lạc Cảnh Điềm nhìn qua liền thấy được một nữ tử chạy tới, tuổi tác khoảng chừng hơn 20, gương mặt không tính là xinh đẹp, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy thế nào. Chẳng qua nụ cười của nàng rất đẹp, rất hiền hòa.



Đồng Nhã nhìn thấy người kia, nhất thời giật mình. Còn chưa kịp nói cái gì người kia liền lên tiếng.



“Đồng Nhã tỷ, tiểu muội muội này là đệ tử mới sao? Thật xinh đẹp nha”.



“Hỗn láo”. Đồng Nhã biến sắc, kéo lấy nữ tử kia quỳ xuống, hướng về phía Lạc Cảnh Điềm cúi đầu.



“Thánh Nữ đại nhân, mong ngài tha thứ cho tiểu nha đầu này không hiểu biết. Nàng là vô tâm, không có ý gì khác”.



Nữ tử kia nghe thấy thế, gương mặt nhất thời liền trắng bệch.



Người… người này lại là Thánh Nữ? Không phải nói Băng Cung 30 năm qua không có Thánh Nữ sao? Làm sao lúc này lại nhô ra Thánh Nữ?.



Chẳng qua, nàng cũng không dám lên tiếng. Đồng Nhã lời nói nàng không dám nghi ngờ, bởi Đồng Nhã chính là người bên cạnh của Cung Chủ. Hơn nữa, Thánh Nữ địa vị lớn như vậy, nàng chắc chắn sẽ không dám nói dối.



“Thánh Nữ đại nhân, tiểu nữ không biết là ngài, mong Thánh Nữ đại nhân tha thứ”. Nữ tử kia vội đáp.



Nàng thực sự muốn khóc, nhưng lại không dám.



Thánh Nữ, tại Băng Cung, địa vị chỉ dưới cung chủ. Có thể nói là dưới một người trên vạn người. Hơn nữa quyền lực có thể nói là vô cùng nhiều, có thể xử tử bất kỳ một người nào, bao quát trưởng lão. Chỉ cần có lý do chính đáng là đủ.



Càng đừng nói tới, vừa rồi nàng lại đi gọi Thánh Nữ là tiểu muội muội. Dù cho nàng không biết, nhưng chỉ một câu nói này đủ khiến nàng chết trăm lần cũng chưa đủ.



Băng Cung quy tắc chính là khắc nghiệt như thế.



Lạc Cảnh Điềm miệng hơi há ra, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được. Nàng lúc này nội tâm ý nghĩ rất phức tạp. Đây cũng là lần cảm thụ trực quan nhất của nàng về địa vị Thánh Nữ này.



Quyền lực thật sự lớn lắm.



Ánh mắt phức tạp nhìn về phía hai người kia, Lạc Cảnh Điềm mục đích tới đây, một chính là muốn dựa vào Băng Cung tăng lên thực lực. Thứ hai chính là khi đạt được thực lực, nàng sẽ đem Băng Cung phá hủy.



Chỉ là, nhìn thấy nữ tử kia, nàng lại nảy sinh ra mâu thuẫn. Nhưng đã làm, nàng liền sẽ cắn răng tới làm.



“Không sao, người không biết không có tội”. Lạc Cảnh Điềm khẽ lắc đầu đáp.



Vốn dĩ muốn hạ ngoan thủ, chỉ là… nàng lúc này, còn thật làm không được. Nội tâm của nàng không cho phép nàng ngụy hại một người vô tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK