Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão kia nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên ý thức lột xác mà trợn mắt há mồm.



Mặc dù ông ta biết Lạc Cảnh Thiên có ba phần xác xuất kích thích sâu trong nội tâm sức mạnh kia. Nhưng mà… cái này mẹ nó vận mệnh phủ xuống là cái quỷ gì?!



Ngươi mẹ nó là bật hack đi?!



Mặc dù rất giật mình cùng khó tin, nhưng là ông ta lúc này thật sự không dám động. Bởi vì bên cạnh Lạc Cảnh Thiên xuất hiện lấy một người nữ nhân đang xoa lấy đầu hắn.



Người này ông ta cả đời cũng quên không được, bởi vì ông ta cùng hai người khác khi sáng tạo ra vũ trụ, họ vô tình tạo ra một quái vật vô cùng đáng sợ. Mà họ chết cũng vì con quái vật đó.



Nhưng là khi họ chết đi, nữ nhân này xuất hiện, một cái liếc mắt. Vẻn vẹn một cái liếc mắt liền đem con quái vật chết bất đắc kỳ tỷ. Thi thể hóa thành năng lượng dung nhập vào vũ trụ, chỉ còn lại một cái hộp sọ nằm ở đó.



Mà khi đó họ cũng biết, người này chính là Vận Mệnh Nữ Thần.



Sau khi đem con quái vật kia giết, nữ nhân này liền phất tay một cái, ba vị thần bọn họ liền sống lại.



Đạo ý thức này chính là ở thời điểm đó lưu lại, cho nên ông ta nhớ rất rõ nữ nhân này đáng sợ cỡ nào.



Mà lúc này, người này lại xuất hiện ở đây.



Tên tiểu tử này rốt cuộc là thân phận gì?.



“Hài tử đáng thương”. Nữ nhân kia xoa đầu Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói, trong mắt tràn đầy là cưng chiều cùng ôn nhu.



Ông lão kia cái cằm như muốn rơi xuống đất.



“Đại… đại nhân”.



Qua một hồi lâu, ông lão kia mới có can đảm lên tiếng.



“Là ngươi a. Vài kỷ nguyên không gặp, không nghĩ tới năm đó ý thức ngươi lưu lại vẫn còn”.



Một kỷ nguyên chính là một tỷ năm.



Ông lão kia run lên.



Quả nhiên là người đó.



“Đại nhân, ngài… đây là… hắn là…”. Ông ta hơi run lên hỏi.



“Đừng để ý, chuyện trong vũ trụ này ta sẽ không lại can thiệp. Đứa nhỏ này a, là con của ta”. Nữ nhân kia giọng nói tràn đầy tha thiết nói.



Ầm!



Ông lão kia đầu óc như muốn nổ tung, ý thức kém chút liền tan thành mây khói.



Quá chấn động.



Quá đáng sợ.



Quá không thể tưởng tượng nổi.



Vị đại nhân này vậy mà lại có con? Lão thiên, ngươi có bối cảnh như vậy còn ở nơi này làm gì? Ta cũng không dám dạy ngươi, cũng không có cái tư cách đó. Ngươi mau mau đi đi a.



Nữ nhân kia cười cười nhìn ông ta một cái nói.



“Yên tâm đi, hắn linh hồn là con của ta, nhưng là thân thể này lại không phải. Ta đến là sợ hắn linh hồn thức tỉnh lại làm chuyện điên rồ. Kiếp này hắn vẫn phải đi theo vận mệnh của mình, ta sẽ không can thiệp. Ngươi truyền thừa vẫn tiếp tục truyền thừa. Đừng để ý quá nhiều làm gì”.



“Vâng! Vãn bối biết”.



Nữ nhân kia cũng không còn nhìn ông ta nữa, cúi người xuống hôn lên trán Lạc Cảnh Thiên một cái sau đó liền biến mất.



Phù!



Ông lão kia ngồi xuống đất. Nếu như có thực thể, đảm bảo ông ta lúc này mồ hôi đã chảy khắp người rồi.



Mà lúc này, không biết vì cái gì, Lạc Cảnh Thiên cơ thể co quắp lại, trên mặt chảy xuống nước mắt.



Bên ngoài, Sở Như Mộng cùng Thượng Cổ Chi Linh lo lắng nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên. Thân thể hắn càng lúc càng yếu, sinh mệnh khí tức càng lúc càng nhạt.



Họ không biết được Lạc Cảnh Thiên đang đối mặt cái gì, cũng không biết được rốt cuộc hắn có qua được hay không. Chỉ có thể lo lắng ngồi đó chờ đợi.



Lạc Cảnh Thiên lúc này ý thức vẻn vẹn chỉ còn lại một chấp niệm, chấp niệm này chính là thân nhân của hắn, muội muội hắn Lạc Cảnh Điềm cùng cha mẹ của hắn.



Hắn muốn cùng họ bình an hết kiếp, hắn không muốn họ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Hắn không chấp nhận được việc thân nhân rời đi hắn.



“Ta… rất muốn…”.



“Rất muốn… gặp… các ngươi”.



Linh hồn Lạc Cảnh Thiên bắt đầu vỡ nát, có một chút mảnh vỡ cưỡng ép nối ghép lại, nhưng là sau đó cũng duy trì không được bao lâu. Mà cho đến lúc này, ý thức của hắn chấp niệm càng lúc càng cường đại.



Hắn áy náy.



Hắn không nỡ.



Hắn luyến tiếc.



Ông lão kia nhìn Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt hiện vẻ thương tiếc.



Ông ta có thể nhìn thấy rất rõ chấp niệm của Lạc Cảnh Thiên, cũng nghe được linh hồn hắn âm thanh gào thét. Không đành lòng, ông ta liền quay đầu đi chỗ khác.



Hài tử, đừng lại kiên trì rồi. Linh hồn ngươi sớm muộn cũng sẽ vỡ nát, sau đó tiến vào vòng luân hồi.



Cần gì chịu loại đau khổ này.



Ngay tại lúc này, không gian chấn động.



Linh hồn Lạc Cảnh Thiên đang trong quá trình vỡ nát lại bắt đầu tụ tập lại trên không trung tạo thành một cái tinh vân không ngừng xoáy tròn.



Ông lão kia ánh mắt trừng lớn.



Cái này cũng được?!



Ngươi mẹ nó là bật hack a.



Tuyệt đối là bật hack đi? Linh hồn đã vỡ nát gần như không còn còn có thể gây dựng lại?!.



Chỉ là sau đó, ông ta ngẩng đầu lên cười to.



“Ha ha ha. Bao nhiêu năm rồi? Ta chờ đợi đã bao nhiêu năm rồi?”.



Chờ đợi vài tỷ năm, ông ta cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh của mình. Ánh mắt rơi vào trên người Lạc Cảnh Thiên, càng nhìn càng kinh ngạc.



Linh hồn Lạc Cảnh Thiên lúc này đang biến chất, phát ra một màu tử sắc quang mang.



“Đáng sợ, đáng sợ. Chỉ là một tên cao cấp pháp sư lại nắm giữ tử sắc linh hồn. Người này tương lai thật không dám tưởng tượng sẽ đạt tới mức nào. Quả nhiên không hổ là đại nhân kia hài tử”.



Linh hồn chính là phân thành ba loại.



Bình thường là màu trắng, ưu tú là màu tử sắc, mà hoàn mỹ chính là màu hoàng kim.



Trong vũ trụ, đại bộ phận sinh linh đều là màu trắng linh hồn, chỉ có một phần trăm trong số đó là tử sắc linh hồn.



Mà hoàn mỹ linh hồn, cả vũ trụ có thể dùng một bàn tay đếm ra. Cho dù là Thượng Cổ Tôn Giả hiện tại, cũng chỉ là tử sắc linh hồn mà thôi.



Nhưng là Lạc Cảnh Thiên khác biệt, linh hồn của hắn lại có thể từ bản chất tăng lên.



Điều này đồng nghĩ với việc hắn tương lai chính là vô hạn. Bản thân ông ta sinh ra đã là hoàng kim linh hồn, dù có tu luyện linh hồn thì tăng lên cũng chỉ là hồn lực mà không phải ở bản nguyên.



Lạc Cảnh Thiên lại có thể tăng lên bản nguyên, điều này mới khiến ông ta kinh hãi cùng mừng rỡ.



Một lúc sau, Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên mở mắt ra. Sau đó… hắn liền chìm vào giấc ngủ.



Ý thức cùng linh hồn quá mệt mỏi, cho nên mới tự cưỡng ép bản thân nghỉ ngơi.



Ông lão kia nở ra nụ cười, bàn tay xuất hiện một đạo lam quang ném về phía Lạc Cảnh Thiên, sau đó Lạc Cảnh Thiên liền biến mất khỏi không gian này, mà không gian này cũng bắt đầu vỡ nát.



Bên ngoài.



“Làm… làm sao hắn…”. Sở Như Mộng cắn răng lắp bắp nói.



Hắn nhìn ra được, Lạc Cảnh Thiên đã hoàn toàn mất đi sức sống.



Thượng Cổ Chi Linh ánh mắt cũng xuất hiện vẻ bối rối, nhưng là sau đó nó liền nghi hoặc. Vì cái gì Lạc Cảnh Thiên chết, nó lại còn sống? Chẳng lẽ…



Một giây sau, một cỗ sinh mệnh cường đại từ con mắt Lạc Cảnh Thiên phát ra bao phủ lấy toàn bộ cơ thể hắn. Mắt thường cũng có thể thấy được hắn sinh cơ bắt đầu phát ra bừng bừng.



Da thịt già nua biến lại nhẵn nhụi. Vết thương trên cơ thể bắt đầu khép lại, nhìn không ra được một chút dấu vết bị thương nào.



“Hắn… hắn thật thành công. Hắn thành công”. Thượng Cổ Chi Linh cơ thể có chút run rẩy.



Nó cược thành công rồi.



Sở Như Mộng giống như bị mệt mỏi quá đợ, nằm dài xuống đất thở phào một hơi.



Không biết qua bao lâu, Lạc Cảnh Thiên từ từ mở mắt ra. Hắn vội vàng nhìn quanh, sau đó kinh ngạc nhìn lấy Sở Như Mộng cùng Thượng Cổ Chi Linh nằm gần đó ngủ.



Là các ngươi cứu ta sao?.



Đa tạ rồi.



Chỉ là sau đó, hắn kinh hãi phát hiện. Hắn lại nhìn thấy được quy luật vận chuyển của tự nhiên.



Điều này sao có thể?.



Hắn làm sao lại nhìn thấy quy luật vận chuyển của tự nhiên?.



Ngao!



Đột nhiên mắt phải của hắn đau nhói làm hắn vô thức đưa tay lên che lấy.



Tiếng kêu của hắn khiến Thượng Cổ Chi Linh cùng Sở Như Mộng tỉnh dậy. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên ngồi đó, cả hai đều mừng rỡ không thôi.



“Lạc Cảnh Thiên, ngươi rốt cuộc tỉnh”. Sở Như Mộng mừng rỡ nói.



Thượng Cổ Chi Linh vội vã lao tới, nó phát hiện Lạc Cảnh Thiên có chút không đúng.



“Ngươi thế nào? Con mắt làm sao?”.



Lạc Cảnh Thiên không có đáp trả, nhưng là sau đó Sở Như Mộng cùng Thượng Cổ Chi Linh kinh hãi phát hiện, Lạc Cảnh Thiên con mắt phải xung quanh nổi lên các vệt máu kéo thẳng lên trán, mà một nửa mái tóc của hắn bắt đầu biến thành màu trắng.



Tất cả chỉ xảy ra có vài giây.



Khi Lạc Cảnh Thiên ngẩng đầu lên, Sở Như Mộng bị dọa sợ. Bởi vì một con mắt kia của Lạc Cảnh Thiên lại là màu đỏ, hơn nữa mái tóc nửa đen nửa trắng, kết hợp cùng một côn ngươi màu đỏ, không hiểu sao trong giây lát này, hắn cảm giác Lạc Cảnh Thiên vô cùng đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK