Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người nhìn nhau, nhất thời không ai biết nên quyết định thế nào.



“Vẫn là chờ quyết định của trưởng bối đi”. Thiên Hàn Tuấn nói.



“Được, ta sẽ gửi về tin tức. Nếu như người nào quyết định đi xuống cũng có thể, nhưng là nhiều người thì có nhiều lực lượng hơn”. Đinh Tiểu Vân lạnh nhạt nói.



“Ta có chút hiếu kỳ, đã nguy hiểm như vậy, hơn nữa vị trí cũng đã xác định, tại sao không cho người đi xuống điều tra, làm sao phải đích thân đi xuống để gặp nguy hiểm?”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được lên tiếng.



Điều này hắn đã thắc mắc từ lâu, nhẫn nhịn cho đến lúc này mới nói ra.



Đám người ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, mang theo nồng đậm khó hiểu cùng quái dị.



Sở Như Mộng bỗng nhiên cảm thấy không ổn, muốn lên tiếng thì Lạc Cảnh Thiên đã nói trước.



“Thế nào?!”. Lạc Cảnh Thiên không hiểu hỏi.



“Ngươi chẳng lẽ không biết mục đích chuyến đi lần này?”. Lăng Thiên Sở quái dị hỏi.



“Không, Sở Như Mộng kéo ta tới, ta liền tới. Không phải là thăm dò bí ẩn sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày nói, hắn có cảm giác, bản thân giống như lần nữa bị hố.



“Khụ khụ, cái đó… là ta chưa nói cho hắn biết”. Sở Như Mộng ho khan hai tiếng rồi nói.



“Nơi này là di tích, trên thế giới có rất nhiều di tích, gần như tất cả đều bị khai phá qua, bao quát chỗ chúng ta đang muốn tới. Khác biệt duy nhất chính là, di tích chỗ này mặc dù bị thăm dò qua, nhưng cũng không phải toàn bộ”.



“Cho nên mục đích chúng ta tới, chính là tìm ra toàn bộ bí ẩn của di tích. Di tích này đã được xác nhận là hạ cấp di tích, mỗi một di tích đều là có cấp bậc, từ hạ cấp tới trung cấp, lại tới cao cấp. Mỗi cấp bậc di tích cũng giới hạn số lượng nhân số cùng thực lực tiến vào. Cấp thấp di tích chính là Ngự Linh cảnh trở xuống mới có thể đi vào”.



“Nếu như cấp bậc cao hơn mà cưỡng ép đi vào sẽ bị phản phệ trọng thương, cấp thấp di tích giới hạn số người là 9 người, trung cấp chính là 15 người. Cao cấp, ta còn chưa nghe nói qua trên thế giới xuất hiện cấp cao di tích, hoặc là có cũng sẽ không tới lượt các đế quốc chúng ta có quyền xen vào, sẽ bị thánh địa cùng yêu tộc phân chia”.



“Về phần mục đích thật sự, ngươi vẫn là hỏi Sở tiểu thư đi”. Lăng Thiên Sở bất đắc dĩ nói.



Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về phía Sở Như Mộng, trong ánh mắt mang theo nồng đậm oán hận cùng tức giận.



“Ha ha, cái đó… ta còn chưa kịp nói”. Sở Như Mộng xấu hổ nói.



“Nói em gái ngươi, ngươi mẹ nó đây là tiếng người sao? Ngươi hố ta đây là lần thứ mấy? Lần thứ ba, là lần thứ ba”. Lạc Cảnh Thiên tức giận lớn giọng nói.



Đám người ngẩn ra, nhìn một màn thần kỳ trước mắt.



Sở Như Mộng vốn có tiếng nữ cường nhân, một tay làm lên cơ đồ. Cả về tài sản lẫn danh tiếng đều không thấp hơn bất kỳ người nào ở đây. Hơn nữa thân là nữ nhân, lại là nữ nhân xinh đẹp, nhưng chưa từng có thế lực nào có thể làm gì được nàng, bao quát hoàng thất, đủ biết nàng năng lực mạnh cỡ nào.



Nhưng mà một người như thế, lại bị Lạc Cảnh Thiên, một tên Luyện Linh cảnh chỉ vào mặt mắng, cái này làm sao có thể không khiến họ kinh ngạc được.



Mà làm họ kinh ngạc nhất là, Sở Như Mộng lại giống như một tiểu nha đầu phạm sai lầm chỉ biết cúi đầu không dám phản bác.



Cái này…



Tên tiểu tử này, rốt cuộc là thân phận gì?!



Đường nhiên, mặc dù họ cũng nghĩ tới một khía cạnh khác, đại loại như cái gì mà Sở Như Mộng mê luyến Lạc Cảnh Thiên không thể tự kiềm chế. Nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh liền bị họ phủ định.





Đánh chết họ cũng không tin tưởng lý do này, mà sự thật đúng là thế.



Chỉ là, tại đây, cũng chỉ có duy nhất Lạc Thiên Y là nghĩ như thế, nàng cho rằng Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên chính là một đôi, cho nên Sở Như Mộng mới ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, nếu đổi lại là nàng, nàng chắc chắn làm không được.



Lạc Cảnh Thiên thực tế cũng không phải thật tức giận, hắn chỉ là không thích bị người khác lừa gạt. Hắn là thật tin tưởng Sở Như Mộng sẽ không hại hắn. Hơn nữa, nhìn Sở Như Mộng thái độ lúc này, hắn thật không biết nên nói gì mới tốt.



Đây là lần đầu hắn thấy Sở Như Mộng loại thái độ này, đây không chỉ đơn giản là nhận lầm, mà là một loại thái độ cho người khác xem. Cũng đẩy địa vị hắn cao lên trong mắt người khác.



Hắn biết địa vị của Sở Như Mộng tại Xích Hồ Thành rất cao, mà Sở Như Mộng trước mặt nhiều người như thế bày tỏ ra loại thái độ này, chính là vì muốn đề cao địa vị của hắn, hắn có thể làm thể nào?!



Bất đắc dĩ, Lạc Cảnh Thiên kéo Sở Như Mộng qua một bên, cách đám người xa một chút, sau đó thấp giọng nói.



“Ngươi đanng tính làm cái quỷ gì?!”.



“Cho ngươi một thân phận”. Sở Như Mộng gương mặt bình tĩnh đáp.



“Thân phận?!”.



“Đúng thế, nơi này là Xích Hồ Thành, đây chính là địa bàn của hoàng thất. Mặc dù nói ngươi trên danh nghĩa là nam nhân của ta, nhưng là người khác sẽ tin sao? Họ sẽ tìm mọi cách thăm dò giới hạn của ta cùng địa vị của ngươi trong lòng ta là bao nhiêu”.



“Đến lúc đó, ngươi phiền phức sẽ rất lớn, cho nên ta mới làm như thế”. Sở Như Mộng nói.



“Cho nên, ngươi liền giấu diếm ta? Để ta tức giận?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.



“Tức giận? Ta từng suy đoán qua, chuyện này còn chưa vượt qua ranh giới của ngươi. Ngươi tức giận thực sự tỷ lệ chỉ có năm phần trăm. Nhưng là dù có thật sự tức giận hay không, ngươi cũng sẽ bày tỏ ra bản thân rất tức giận, một là vì ta biết chuyện này chắc chắn giấu không được ngươi, dù ta không nói người khác cũng sẽ nói. Đến lúc đó ta sẽ tỏ thái độ để những người này biết địa vị của ngươi đối với ta như thế nào”.



“Thứ hai, ta có thể nhân cơ hội này, tìm ra được người nào mới là kẻ thù thực sự. Hiện tại ta hẳn là đoán được không sai biệt lắm, Lăng Thiên Sở hẳn là người sẽ cản trở chúng ta nhiều nhất”. Sở Như Mộng đưa tay phe phẩy ngọn tóc, lạnh nhạt đáp.



Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Như Mộng.



Hắn không thừa nhận không được, con hàng này quá mức yêu nghiệt rồi.



Đối với Lăng Thiên Sở, hắn có cái nhìn nhất định. Nhưng mà làm sao từ Sở Như Mộng nói lại thành như thế?!



“Lăng Thiên Sở người này, nhìn như dễ chung đụng, nhưng mà thực tế hắn là người rất nham hiểm, ngươi không thấy được, hắn chính là người đầu tiên nhảy ra khi ngươi không biết mục đích chuyến đi lần này sao?”.



“Đừng nhìn hắn là đang giúp ngươi giải đáp thắc mắc, thực tế chính là đang gián tiếp để chúng ta nảy sinh mâu thuẫn, câu cuối cùng hắn kêu ngươi hỏi ta mục đích chuyến này, chính là để ngươi triệt để nổi giận. Nếu như hắn đem toàn bộ sự việc nói ra, ngươi cảm thấy, bản thân sẽ tức giận sao?”.



“Ngươi sẽ không. Bất kể là ngươi, vẫn là người khác. Lúc đó đã biết chuyến đi mục đích thật sự, sẽ không có bất kỳ sự tức giận nào, mà hắn nói như thế, chính là ám chỉ, ta lừa gạt ngươi, lợi dụng ngươi”.





“Hắn cũng biết, ngươi sẽ hỏi ta rõ ràng, nhưng là mục đích của hắn cũng đã đạt được. Ngươi bị ta lừa gạt, sau đó dù ta nói cái gì, thật lòng vẫn là giả dối, ngươi sẽ đối với ta có một tia phòng bị. Cho nên nói, mục đích của hắn đã đạt được”. Sở Như Mộng nói.



Lạc Cảnh Thiên trầm mặc một chút, hắn có chút cảm khái, Lăng Thiên Sở người này, nếu như đi làm nhà truyền giáo, đảm bảo có thể lắc lư một số lớn người đi theo. Chính bản thân hắn cũng thấy trong lời nói của Lăng Thiên Sở không có bất kỳ ý gì khác, nhưng từ miệng Sở Như Mộng nói ra, lại đầy là lỗ thủng.



Con hàng này IQ khủng bố tới mức này sao?!





“Ngươi vẫn là nói mục đích chuyện lần này đi”. Lạc Cảnh Thiên lười nhác đi suy nghĩ những người kia, hắn trực tiếp vào vấn đề chính.



“Mục đích? Trước đó ta chẳng phải đã nói sao? Đây là bố cục mới của Xích Hồ Thành, là do hoàng thất thiết lập. Chúng ta mỗi người đều đại biểu cho một thế lực khác nhau, đại diện cho thế hệ trẻ tương lai người cầm quyền. Về phần kỹ càng hơn, nói ra chỉ sợ ngươi cũng không hiểu”.



“Liên quan tới chính trị, ngươi vẫn là ít dính vào thì hơn”. Sở Như Mộng nói.



“... Ngươi càng nói ta càng khó hiểu. Nếu như liên quan tới chính trị, ngươi kéo ta vào làm gì? Dù đi vào di tích, cũng có tác dụng gì? Ta còn không bằng ở bên ngoài giết ma thú đây”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày nói.



“Không, ngươi cũng nghe được Lăng Thiên Sở nói, bên trong bí mật còn chưa có hoàn toàn mở ra. Mỗi người chúng ta đều phải tìm cách mở ra bí mật đó. Mặc dù chỉ là hạ cấp di tích, nhưng bên trong có đủ số tài nguyên có thể giúp bất kỳ người nào trong chúng ta bồi dưỡng một chi ma thú mạnh mẽ”.



“Hoàng thất cùng những thế lực phía sau chúng ta ai cũng muốn đạt được nó, nhưng là lại không muốn liều mạng tranh đấu, cho nên mới để chúng ta tới đây, người mở ra bí ẩn sẽ nắm giữ tài nguyên trong đó”.



“Cho nên, đây không chỉ là một cuộc mạo hiểm, mà là tranh đua giữa các thế lực Xích Hồ Thành, biết vì cái gì ta kéo ngươi vào rồi chứ?”. Sở Như Mộng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK