Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“...”. Lạc Cảnh Thiên.



Nha đầu này trong đầu làm sao đều như thế… không đứng đắn? Chỉ là nhìn nụ cười giảo hoạt của nàng, hắn liền biết. Nàng là cố ý.



“Điềm Điềm, nghe nói ngươi rất thích một bộ y phục, ta còn cố tính dặn dò để lại muốn mua cho ngươi. Nhưng là… aii, xem ra ngươi là không cần”.



“Á nè nè, có thật không? Ca ngươi thật muốn mua cho ta sao? Bộ y phục kia nhưng thật đắt. Có gần hai ngàn kim tệ đây”. Lạc Cảnh Điềm đôi mắt tỏa sáng nói.



Lần trước nàng có nói qua



“Dự định là như thế, nhưng là ngươi lại nói ta như vậy, ta thật rất thương tâm a. Cho nên vẫn là giữ lại tiền mình dùng đi”.



“Ca ngươi nghe lầm đi, ta nào có nói cái gì. Đừng nói linh tinh”. Lạc Cảnh Điềm vội nói.



Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, cô muội muội này… quên đi.



“Được rồi, không cùng ngươi đùa giỡn. Lên đây đi”. Lạc Cảnh Thiên ngồi lên tay lái nói.



Lạc Cảnh Điềm vui vẻ ngồi vào ghế sau, ôm lấy eo hắn.



Hai người là ngồi xe đạp, dù sao thế giới này phương tiện di chuyển duy nhất chính là xe đạp. Hơn nữa còn là loại kia phải dùng chân đạp. Còn một loại khác chính là xe điện, có thể tự động chạy. Đáng tiếc quá đắt, có hơn 5 ngàn kim tệ đây.



“Xem ra phải mua một cái mới được”. Lạc Cảnh Thiên thầm nghĩ.



Hắn có chút oán thầm, thế giới này thật mẹ nó kỳ lạ. Cũng không phải không có khả năng sinh sản ra xe máy hay xe ô tô. Nhưng chính là không có người làm, dù sao hai loại xe kia tiếng ồn quá lớn, gây ảnh hưởng trị an.



Thần mẹ nó gây ảnh hưởng trị an.



Đây là cái quỷ gì? Còn mẹ nó viết vào luật pháp đế quốc.



Mà một loại phương tiện di chuyển khác chính là ma thú, có ma thú kéo xe, có đơn thuần cưỡi ma thú làm phương tiện di chuyển. Nhưng thứ kia muốn mua được không dễ dàng, hơn nữa số tiền cũng quá lớn. Gia tộc hắn cũng chỉ có 2 con dùng làm kéo xe.



Thuần phục ma thú không phải chuyện dễ, càng đừng nói để chúng phục vụ nhân loại.



Về phân yêu tộc, chỉ sợ nếu nhân loại dám bắt yêu tộc làm thú cưỡi, chỉ sợ liền lập tức GG đi.



“Ca, nhanh lên nhanh lên, làm gì đi chậm như vậy”.



“Ca, ngươi hết sức rồi sao? Đạp nhanh lên”.



“Ca, ngươi thật yếu, mới có vài phút liền xong. Ca ngươi làm sao yếu như vậy?”.



Lạc Cảnh Thiên càng nghe mặt càng đen.



Hôm nay ra đường không xem hoàng lịch rồi? Điềm Điềm là uống thuốc nổ sao? Làm sao cả quãng đường đều lải nhải không ngừng, hắn tai đều muốn kết kén.



Hắn là thật sự không có sức a.



Đạp hơn nửa giờ, tốc độ đều vượt lên 50km, hắn mẹ nó chân đều muốn gẫy.



Ta lại không phải võ giả, thân thể yếu là lỗi của ta sao?.



Ta hiện tại đổi nghề còn kịp sao?.



Lạc Cảnh Thiên lần đầu tiên đối với ma pháp hoài nghi. Tuy nhiên có thể dùng năng lượng của không gian khác cường hóa thân thể, nhưng là nhiều lắm liền làm hắn khỏe hơn người bình thường, làm chậm quá trình lão hóa, tăng tuổi thọ.



Chứ thân thể hắn làm sao so được với võ giả.



Nhớ lại kiếp trước có một bài hát, rất thích hợp lúc này, hắn liền khẽ ngâm nga.



“Nặng thế này, thì lái sao đây? Mà nặng thế này thì ta lái sao được…”.



“Ta cố đạp nhanh nó mới cong cái bàn đạp, vấp phải đá nó mới cong vành sau”.



“Nghiêng sườn đông, ta trẹo xương hông, nghiêng sườn tây, ta trẹo cột sống”.



May mắn hắn là dùng ngôn ngữ kiếp trước để hát, nếu không đảm bảo bị Lạc Cảnh Điềm đánh đến mẹ hắn cũng nhận không ra.



“Á nè nè, ca, ngươi hát cái gì nha. Thật dễ nghe”. Lạc Cảnh Điềm hiếu kỳ hỏi.



“... Không có gì, được rồi, tới nơi, xuống đi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.



Lúc này họ đã đến nơi cần đến. Đây là Tâm Nguyệt Hồ, phong cảnh đẹp nhất Tâm Nguyệt Thành.



Tâm Nguyệt Hồ rất lớn, có hơn 20 ngàn km vuông. Mặt hồ vô cùng trong xanh, cũng là do thế giới này bảo vệ môi trường vô cùng cao, mà lại quan trọng nhất, nơi này từng được Thiên Ưng quốc vương hồi trẻ từng đến qua. Cho nên độ nổi tiếng rất lớn, cũng được người khác bảo vệ rất nghiêm.



Nói không chừng ngày nào đó quốc vương trở lại xem, lại thấy hồ xung quanh toàn rác thải, như vậy Tâm Nguyệt Thành thành chủ liền xong đời.



Mà lại, nơi này nói là bảo vệ nghiêm ngặt, cũng chẳng qua là cấm làm bẩn hay phá hoại môi trường, xung quanh vẫn có rất nhiều quán ăn cùng cửa hàng. Dù sao nơi tốt như này, không buôn bán thật đúng là lãng phí.



Tâm Nguyệt Hồ nổi tiếng nhất chính là Tâm Nguyệt Các, nằm tại chính giữa hồ, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi vào. Chỉ là đáng tiếc, nơi đó cấm đi vào, nếu không chắc chắn bị người chen bể.



Đối với người dân ở Tâm Nguyệt Thành tới nói, họ cũng không lạ lẫm gì Tâm Nguyệt Hồ, nhiều người chẳng qua chỉ là những người từ thành khác tới ngắm cảnh mà thôi.



Dù sao nơi này đẹp như vậy, mặt hồ như một tấm gương, phản chiếu hết thảy bàu trời, vô cùng xinh đẹp.



“Ca, đứng đó làm gì nha, mau tới”. Lạc Cảnh Điềm thấy Lạc Cảnh Thiên đứng ngây ra liền lập tức kêu lên.



“Biết. Tới ngay đây”.



Lạc Cảnh Thiên có chút cảm thán, tuy nhiên đến không ít lần, nhưng vẫn bị vẻ đẹp nơi này làm rung động. Quả thật giống như nhân gian tiên cảnh.



Xung quanh hồ có rất nhiều chòi nghỉ, được xây bằng gỗ, kế bên đều có một cây hoa anh đào cùng một số cây cối nhỏ, vừa bắt mắt, lại không che kín tầm mắt, hơn nữa lại vô cùng rộng rãi.



Mà lại, những nơi này đều cung cấp miễn phí, cũng không có người sẽ đi chanh chấp với ngươi, dù sao nơi này rộng như vậy, chứa 10 vạn người cũng đủ.



Nếu là đặt ở kiếp trước, nơi như này đảm bảo trở thành danh lam thắng cảnh bậc nhất thế giới, không có một trong. Dù sao kiếp trước hắn đi qua rất nhiều nơi, cái gì công viên địa chất, cánh đồng muối, bãi biển ngàn sao, hàng đá cẩm thạch… nhưng nơi đó hắn đều đi qua.



Nhưng không có nơi nào làm hắn ấn tượng bằng nơi này. Mỗi lần tới là mỗi lần cảm nhận khác nhau. Hơn nữa không khí đặc biệt dễ chịu, mà quan trọng nhất chính là, miễn phí.



“Ngồi chờ ta một chút, ta đi mua chút đồ ăn vặt”. Lạc Cảnh Thiên nói.



“Đã biết, mau mau đi. Ta hiện tại thật đói a”. Lạc Cảnh Điềm đưa tay xoa bụng nói.



“Ngươi là heo sao? Làm sao vừa ăn sáng xong liền đói?”.



“Người ta liền đói, mau đi!”.



“Được, chờ chút”.



Đậu đen rau muống vài câu, Lạc Cảnh Thiên liền đi mua một chút đồ ăn vặt về.



Hôm nay có thể xem như là ngày hiếm hoi mà hai người đi chơi với nhau, Lạc Cảnh Điềm nội tầm là có chút xấu hổ, nàng biểu hiện ra ương ngạnh chỉ là để che giấu cảm xúc thật mà thôi.



Trên thực tế, buổi sáng, Phùng Nguyệt cùng Lạc Cảnh Thiên nói chuyện, nàng có nghe được. Mà nàng cũng thật có tình cảm với Lạc Cảnh Thiên. Từ nhỏ đến lớn hắn chăm sóc nàng rất chu đáo, thứ gì cũng nhường cho nàng, đem nàng sủng thành công chúa.



Cho nên lâu ngày, nàng nảy sinh tình cảm dị dạng với Lạc Cảnh Thiên. Càng ngày càng ỷ lại vào hắn, cho đến khi biết được hắn không phải là con ruột, không cùng huyết thống. Nàng lúc đó thật vô cùng vui vẻ.



Nhìn Lạc Cảnh Thiên đang ngây người nhìn phong cảnh trước mắt, Lạc Cảnh Điềm liền nở ra nụ cười. Nếu như thời khắc này kéo dài mãi mãi, thật tốt biết bao.



“Ừm? Thế nào Điềm Điềm? Làm gì nhìn ta?”. Lạc Cảnh Thiên phát hiện Lạc Cảnh Điềm đang nhìn mình chằm chằm, khó hiểu hỏi.



“Không có, ca ngươi đang nghĩ gì? Làm gì ngẩn người ra như thế?”. Lạc Cảnh Điềm hơi đỏ mặt, sau đó đổi chủ đề hỏi.



“Đang nghĩ, nhà chúng ta tiểu Điềm Điềm như thế đáng yêu, không biết ai có phúc lọt vào mắt xanh của tiểu công chúa nhà chúng ta đây?”.



“Hứ, ta mới không cần”.



“Thật không cần? Nói không chừng ngày mai vào học, gặp được anh chàng đẹp trai nào đó liền yêu tha thiết người ta đây”. Lạc Cảnh Thiên trêu chọc nói.



“Ca!”. Lạc Cảnh Điềm đột nhiên quay qua nhìn chằm chằm hắn.



“Hả?”.



“Ngươi có phải là có người yêu mến?”.



“Ngươi làm sao đột nhiên hỏi như vậy? Ta nơi nào có người yêu mến?”. Lạc Cảnh Thiên có chút ngẩn ra.



“Vậy ngươi thế nào toàn đẩy ta ra? Còn nói như thế? Ca ngươi chẳng lẽ thấy ta rất phiền?”. Lạc Cảnh Điềm đôi mắt chăm chú nói.



Chỉ là, Lạc Cảnh Thiên nào có nhìn không ra. Nàng đây là ăn dấm đi? Thật là. Hắn cũng có chút cảm động, đưa tay xoa đầu nàng nói.



“Nha đầu ngốc, đừng nghĩ linh tinh, ta nếu thật có bạn gái hay người yêu mến, nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Mau ăn đi, không phải vừa rồi kêu đói sao? Há miệng”. Lạc Cảnh Thiên cầm lên một chiếc bánh đưa tới.



Lạc Cảnh Điềm cười ngọt ngào ăn vào chiếc bánh mà Lạc Cảnh Thiên đưa tới.



Tuy nhiên cả hai cũng chưa nói rõ ràng cái gì, nhưng cả hai đều hiểu được tình cảm của đối phương. Nhưng cả hai cũng không có vạch ra rõ ràng, chỉ là lập lờ cho qua.



Dù sao, hai người tuổi tác là còn nhỏ, tương lai còn rất dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK