Lạc Cảnh Điềm không có đi lên khán đài, nàng tìm lấy một vị trí vắng vẻ, sau đó đi lên trên ngồi xuống, lạnh nhạt quan sát lấy trận đấu.
Nhìn đám đệ tử Băng Cung gần như liều mạng chiến đấu chỉ vì đạt được vị trí cao, chiếm được càng nhiều tài nguyên. Lạc Cảnh Điềm cảm thấy thật có chút vô vị.
Có lẽ nàng bản thân liền không cần quan tâm tới những thứ này, nhưng nhiều hơn chính là nàng đối với nơi này không có một chút cảm tình. Ngay cả người hầu đi theo nàng cũng là do Trần Tuệ Dung phái tới giám sát nàng.
Tại nơi này, nàng một người bạn cũng không có.
Cũng không biết qua bao lâu, trận đấu bên dưới liền đã kết thúc. Người chiến thắng cuối cùng đã được tuyển ra, nữ tử kia Lạc Cảnh Điềm biết, đó là nội môn đệ tử Tô Thanh Ảnh.
Nàng dung nhan rất đẹp, tính cách nhìn qua có chút hoạt bát, hơn nữa trước kia thường xuyên tìm Lạc Cảnh Điềm chơi. Nhưng một tháng qua, Lạc Cảnh Điềm giam mình trong phòng không gặp người, cho nên cũng cùng Tô Thanh Ảnh không còn liên lạc.
Nàng muốn để bản thân trở lên tâm như sắt đá, những người này, tương lai đều là kẻ thù. Nàng sẽ không để bản thân cùng kẻ thù có quá nhiều liên hệ.
“Thánh Nữ đại nhân, cung chủ kêu ngài lên võ đài”. Một nữ đệ tử đi tới cúi đầu thấp giọng nói.
Lạc Cảnh Điềm khẽ gật đầu không nói gì, nàng đứng dậy đi xuống võ đài.
Toàn trường ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Đi lên võ đài, Lạc Cảnh Điềm đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên trên cùng Trần Tuệ Dung đối mặt.
Trần Tuệ Dung nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lạc Cảnh Điềm, bà ta trong lòng nổi lên khó chịu. Nhưng gương mặt lại không chút biến sắc, mặc dù không biết một tháng qua xảy ra chuyện gì, nhưng mà bà ta biết Lạc Cảnh Điềm thực lực tăng lên rất nhiều.
Mục đích để cho Lạc Cảnh Điềm cùng quán quân cuộc thi này tỷ thí, chủ yếu là muốn giáo huấn nàng một chút.
Nếu như thua, Trần Tuệ Dung có thể chân chính răn dạy nàng một phen, dù sao, người trẻ tuổi nha, nếu bị mất mặt trước nhiều người như vậy sẽ rất xấu hổ. Như vậy Lạc Cảnh Điềm sẽ cố găng tăng lên thực lực, lúc đó bà ta liền có thể lợi dụng điều này cùng Lạc Cảnh Điềm kéo gần khoảng cách.
Mà nếu như thắng, cái này còn không phải nhờ vài tài nguyên của Băng Cung? Còn không phải nhờ vào những võ kỹ cùng công pháp của bà ta hay sao?.
Mặc dù trong lòng bà ta không coi trọng Lạc Cảnh Điềm thực lực, mới chỉ có hai tháng, lại có thể tăng lên bao nhiêu? Cho dù thật sự thắng, lúc đó bà ta càng có thể lợi dụng nó củng cố lại địa vị của Lạc Cảnh Điềm tại Băng Cung.
Kết quả thế nào đối với bà ta tới nói đều có lợi. Hiện tại Lạc Cảnh Điềm bất mãn hay không, sau cuộc chiến liền sẽ thay đổi.
“Ta biết trong các ngươi, có nhiều người không phục Lạc Cảnh Điềm trở thành Thánh Nữ. Dù ngoài miệng không nói, nhưng sau lưng có ít nhiều cũng đàm luận. Ta sẽ không trách cứ cái gì, các ngươi nghi ngờ cũng hợp tình hợp lý”.
“Cho nên hôm nay, ta muốn để Thánh Nữ cùng Tô Thanh Ảnh luận bàn một lần. Thực lực của Tô Thanh Ảnh các ngươi đều thấy được chứ? Nếu như Lạc Cảnh Điềm thua, như vậy vị trí Thánh Nữ của nàng sẽ được rút lại, cho đến khi nàng thực lực đủ mạnh để leo lên lại vị trí này”.
“Còn nếu như thắng, ta không hi vọng có bất kỳ người nào tiếp tục ở phía sau lưng nói xấu nàng. Hiểu rõ rồi chứ?”. Trần Tuệ Dung lạnh lùng lớn tiếng nói.
“Hiểu rõ”.
Trên khán đài, đám người đồng thanh đáp lại. Họ lúc này có chút chờ mong trận đấu này diễn ra.
“Tốt, Thanh Ảnh. Đây là Phục Linh Dịch, có thể khiến linh lực của ngươi khôi phục lại như cũ. Ngươi đem nó phục dụng, nghỉ ngơi 10 phút, sau đó cùng Thánh Nữ luận bàn”. Trần Tuệ Dung cầm một bình dung dịch màu vàng đi tới, đưa cho Tô Thanh Ảnh rồi nói.
“Vâng, cung chủ đại nhân”. Tô Thanh Ảnh khẽ cúi nhận lấy đáp.
Lạc Cảnh Điềm từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, hai mắt nhắm chặt, không quan tâm bất kỳ điều gì xảy ra bên ngoài.
Rất nhanh, thời gian 10 phút trôi qua.
“Cảnh Điềm, ngươi nhất định phải xuất toàn lực. Mặc dù ngươi thời gian qua tiến bộ rất nhanh, nhưng là Thanh Ảnh nàng đã là Ngự Linh cảnh trung cấp. Cho nên, đừng chủ quan”. Trần Tuệ Dung nhìn Lạc Cảnh Điềm nói.
Lạc Cảnh Điềm không có đáp lại, cũng không có biểu hiện gì. Vẫn nhắm chặt hai mắt đứng đó.
“Ngươi nghe thấy ta nói hay không?”. Trần Tuệ Dung có chút nổi giận, âm thanh có chút lên cao.
“Bắt đầu đi”. Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt đáp.
“Ngươi!”. Trần Tuệ Dung một bụng tức giận, nhưng lại không có nói thêm cái gì. Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tô Thanh Ảnh, sau đó lên tiếng.
“Thanh Ảnh, mặc dù thực lực của Thánh Nữ mới chỉ là Ngự Linh cảnh hạ cấp, nhưng ta muốn ngươi dùng toàn bộ thực lực, không cho phép nhường nàng. Nghe rõ chưa?”.
“Vâng, ta nhất định sẽ dốc toàn lực, đây là đối với Thánh Nữ tôn trọng”. Tô Thanh Ảnh đáp.
“Rất tốt, như vậy trận đấu, bắt đầu”. Trần Tuệ Dung lớn tiếng nói.
Xoát!
Tô Thanh Ảnh rút kiếm, trong nháy mắt hàn khí phát ra khiến nhiều người trên khán đài run sợ.
“Thanh Ảnh tỷ thực lực thật là cường hãn, không biết Thánh Nữ có thể thắng được hay không”.
“Ngươi đừng nghĩ, hai tháng trước nàng mới chỉ là Khai Linh cảnh, thực lực tăng lên tới Ngự Linh cảnh đều là dùng linh dược bức ra. Thực lực lại mạnh đi nơi nào? Càng đừng nói tới thời gian tu luyện võ kỹ”.
“Đúng thế, Thanh Ảnh tỷ tu luyện công pháp là Băng Tâm Quyết đã đạt tới tầng thứ hai, võ kỹ càng Họa Kiếm Quyết, hơn nữa đã lĩnh ngộ tới cảnh giới cực cao. Muốn đánh bại nàng, đơn giản là nằm mơ”.
Tô Thanh Ảnh nhìn thấy trận đấu đã bắt đầu mà Lạc Cảnh Điềm vẫn đứng đó nhắm chặt hai mắt, nàng lông mày có chút nhíu lại. Cảm giác Lạc Cảnh Điềm có chút coi thường mình.
“Xuất ra vũ khí đi”. Tô Thanh Ảnh nhíu mày nói.
“Xuất chiêu đi”. Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt đáp.
Nghe thế, Tô Thanh Ảnh có chút tức giận, ban đầu nàng là thật lòng muốn cùng Lạc Cảnh Điềm làm bằng hữu. Nhưng mà một tháng qua, Lạc Cảnh Điềm nhiều lần từ chối gặp nàng, hơn nữa có lần nàng tức giận xông vào trong liền thấy thấy Lạc Cảnh Điềm đang tại vườn hoa, nằm trên ghế ngắm cảnh.
Cho nên cũng từ lúc đó, nàng liền chưa từng lại tới tìm Lạc Cảnh Điềm.
Hít sâu một hơi, Tô Thanh Ảnh trong nháy mắt vọt tới, thậm chí nàng còn tạo ra tiếng động rất lớn để Lạc Cảnh Điềm cảnh giác, nhưng mà Lạc Cảnh Điềm thủy chung không mở măt. Nàng liền có chút giận giữ, một kiếm đâm thẳng tới bả vai của Lạc Cảnh Điềm.
Đám người trên khán đài nhất thời kinh hô, cho rằng Lạc Cảnh Điềm đây là từ bỏ không muốn chiến đấu. Nhưng mà…
Ngay khi kiếm của Tô Thanh Ảnh chỉ còn cách mình vài cm, Lạc Cảnh Điềm bỗng nhiên mở mắt, hơi khẽ nghiêng người, Hàn Băng Kiếm bên hông trong nháy mắt xuất ra, một kiếm vung lên.
Tô Thanh Ảnh nhất thời kinh hãi, nhưng là lúc này đã muộn. Nàng không kịp né tránh.
Mà sau khi bị một kiếm của Lạc Cảnh Điềm đánh văng ra ngoài vài mét, Tô Thanh Ảnh phát hiện một kiếm kia chỉ sượt qua người nàng, đem một ông tay áo của nàng cắt đứt.
Nhất thời, toàn bộ khán đài đều im thin thít.
“Ngươi toàn thân đều là sơ hở. Đừng lại phạm vào sai lầm cấp thấp này, ta sẽ không nương tay hai lần”. Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK