Toàn bộ Huyết Sắc Mân Côi đều bị loạn thành một đoàn.
Lạc Cảnh Thiên hồn thể đang ngồi tại một gốc cây gần đó quan sát, hoặc là nói, hắn đang xem náo nhiệt.
Hắn đang cố thích ứng lấy khung cảnh máu tanh này, khắp nơi đều có người bị ma thú công kích, có người chết đi. Nhưng nếu như đám người này có thể bình tĩnh lại, họ sẽ phát hiện, thực ra đám ma thù không hề quan tâm tới họ, mà là mục tiếu chính là hướng về phía ngục giam.
Chẳng qua, do sợ hãi mà đám người này công kích, ma thú đường nhiễn sẽ phản kháng.
Rống!
Ngay lúc này, một âm thanh gầm thét vang lên.
Lạc Cảnh Thiên đưa mắt nhìn qua liền thấy một con ma thú cao cả trăm mét, lưng đầy gai sắc nhọn, nhìn qua giống như một con nhím như thế. Nhưng khác biệt chính là hình thể cùng bộ dáng kinh dị.
Chẳng cần phải nói, đây tuyệt đối là một con cấp bốn ma thú. Hơn nữa còn là đỉnh cấp loại kia, đã tiếp cận bước vào cấp năm.
Cấp bốn ba bước vào cấp bốn, chính là một loại lột xác. Cả về hình thể lẫn kích thước đều sẽ tăng lên trên diện rộng. Nhìn cái con ma thú kia, Lạc Cảnh Thiên hào hứng không thôi.
Nếu hắn đoán không lầm, Hắc Mân Côi đã bước vào Thông Linh cảnh cảnh giới. So với cấp bốn ma thú mạnh hơn nhiều. Chẳng qua, cũng không phải chỉ có duy nhất một con cấp bốn ma thú.
Tại cao cấp thành trì, cấp bốn ma thú chẳng qua chỉ là thuộc về cường đại ma thú, mà không phải cấp bậc hủy diệt ma thú. Cấp năm mới có thể nói là đáng sợ nhất.
Cấp năm ma thú, Lạc Cảnh Thiên chỉ nghe nói qua, tuyệt đại đa số cấp năm ma thú đều có một loại năng lực, đó chính là khống chế mật độ sức mạnh cơ thể.
Nghe qua cũng không thấy nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà thực sự gặp được mới biết thế nào là tuyệt vọng.
Nó có thể khống chế mật độ cơ bắp trên người, đại loại như hình thành một lần tung đòn mạnh hơn bất kỳ một tên võ giả nào. Hoặc như hình thành một cái áo giáp để chống lại võ giả, không gì có thể phá. Cũng không phải là thật triệu hoán ra, mà là gia tăng mật độ cơ bắp tại nơi nó muốn.
Sức mạnh cùng lực phòng ngự là đi chung với nhau, đó mới là điều đáng sợ nhất của cấp năm ma thú. Càng đừng nói tới cấp 6 ma thú, đó chỉ là trong truyền thuyết mới có thể gặp được.
Cấp năm ma thú có thể hủy diệt một tòa thành trì không tốn chút sức lực nào, cấp 6 lại đáng sợ cỡ nào?.
Hắn nghe nói qua một chút về ma thú, nhưng là không có chứng thực. Ngay cả năng lực của cấp năm ma thú cũng chỉ là một lời đồn đại được nhiều người thừa nhận.
Không có người biết cấp năm ma thú năng lực nó vận hành như nào, bởi vì chưa từng có cấp năm ma thú nào chết đi. Trên mạng có một cái video quay lại cảnh cấp năm ma thú cùng gần trăm tên Thông Linh cảnh chiến đấu.
Có thể nói, cấp năm ma thú tương đương với vô địch tồn tại. Gần trăm tên Thông Linh cảnh cũng giết không được nó mà chỉ có thể nhìn nó rời đi, đủ biết nó cường đại cỡ nào rồi.
May mắn chính là, mấy năm trở lại đây, chưa từng xuất hiện cấp năm ma thú.
Lạc Cảnh Thiên có chút mong đợi, nếu như thật sự hấp dẫn tới cấp năm ma thú… hắn có chút không dám tưởng tượng. Hình ảnh đó quá đẹp, không dám nghĩ.
Hắc Mân Côi cuối cùng cũng xuất hiện.
Xoát!
Tiểu Nguyệt phía sau lưng hiện ra đôi cánh màu đen, bay lên đứng bên cạnh Hắc Mân Côi.
Tại đây nói một chút, Ngự Linh cảnh phân chia cấp bậc theo màu sắc đôi cánh, không còn vận dụng theo linh lực nữa. Bởi vì đạt tới cấp bậc này, máy móc không cách nào đo ra mức độ linh lực của một võ giả cấp bậc Ngự Linh.
Màu trắng đối cánh chính là hạ cấp Ngự Linh cảnh, màu vàng là trung cấp, màu đen, chính là cao cấp Ngự Linh cảnh.
Hắn lúc này mới biết được, ra là tiểu Nguyệt là một tên Ngự Linh cảnh cao cấp, thảo nào tên Đinh Nhất Tiếu kia lại e ngại nàng như vậy. Nhìn nàng ngự không, đứng tại trên không trung. Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng uy thế nàng phóng ra.
Thực rất kinh khủng.
Bất chợt, Lạc Cảnh Thiên liền khẽ cười khổ. Hắn sức mạnh chỉ ngang với một tên Huyền Linh cảnh cao cấp, lại có thể sống sót trong tay một tên Ngự Linh cảnh cao cấp. Cái này là may mắn đi? Hiển nhiên là không.
Đơn giản là vì, tiểu Nguyệt cũng không có hạ ngoan thủ.
Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt liền mất đi hứng thú xem náo nhiệt. Nội tâm thầm hi vọng không có cấp năm ma thú chạy tới. Dù sao người ta đều đối với hắn hạ thủ lưu tình, hắn lại khiến người ta gặp rắc rối lớn như vậy, nếu như hắn còn có ý nghĩ mong muốn cấp năm ma thú xuất hiện, thật đúng là không thể nào nói nổi.
Khẽ lắc đầu, Lạc Cảnh Thiên quay đầu muốn trở về. Nhưng là ngay tại lúc này, hắn đột nhiên gương mặt khẽ biến sắc.
Đầu lập tức quay lại phía sau, chẳng biết lúc nào Hắc Mân Côi đã xuất hiện bên cạnh hắn, nàng giống như có thể cảm nhận được hắn như thế. Điều này làm hắn rất là kinh hãi.
Hắc Mân Côi tay đưa ra nắm lấy, nhưng không thấy cái gì. Lông mày nàng khẽ nhíu lại, nàng rõ ràng cảm nhận được có người đang theo dõi nàng, hơn nữa còn rất rõ ràng, người kia là đứng tại đây. Nhưng thế nào lại không có gì?.
Lạc Cảnh Thiên thấy cánh tay Hắc Mân Côi xuyên qua cơ thể mình, hắn nhẹ thở ra. May mắn a.
Chỉ là, hắn không dám nhúc nhích.
Hắn lúc này đột nhiên cảm thấy, nàng thật đúng là có chút khủng bố. Nàng thế nào biết có người ở chỗ này?.
Keng!
Đúng lúc này, tiếng chuông lần nữa vang lên.
Hắc Mân Côi quay đầu lại, sau đó đám nhẹ chân lao ra ngoài.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn theo khẽ híp lại. Nàng thật là Thông Linh cảnh? Làm sao lại phát hiện được hắn? Lúc trước, hắn cũng từng dùng Linh Hồn Xuất Khiếu muốn tìm hiểu một chút bí mật của Lạc gia khi Sở Như Mộng nói cho hắn biết.
Nhưng chính là, cha mẹ hắn một chút cũng không có phát hiện, hắn chắc chắn đó không phải là diễn. Mà là thật không biết hắn ở đó, mà lại, thực lực của cha mẹ hắn chắc chắn so với Hắc Mân Côi phải mạnh hơn, nhưng là vì cái gì nàng có thể phát hiện hắn?!
Điều này không có khả năng a.
Suy nghĩ một chút, Lạc Cảnh Thiên cũng không có đi theo, hắn sợ cô nàng này sẽ lại phát hiện ra cái gì đó. Hắn dứt khoát trở lại phòng giam.
Chỉ là, ngay khi hắn quay người rời đi, Hắc Mân Côi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lóe lên vệt sáng, nếu như đứng gần quan sát, nhất định sẽ phát hiện, trong mắt nàng chính là thân ảnh đang rời đi của Lạc Cảnh Thiên.
Trở về phòng giam, Lạc Cảnh Thiên nghĩ một chút, sau đó móc ra bình rượu, xé một mảnh vải trên người, đổ rượu vào ngấm một chút. Sau đó thoa lên vết thương.
Tiếp đó chính hắn dùng vải đem vết thương băng bó lại.
Hắn làm vậy để cho mùi máu tươi không có truyền ra, dù sao rượu này chứa chất độc rất mạnh, mặc dù không có khiến hắn thế nào, nhưng cũng đủ đem hoạt tính trong máu tiêu diệt. Với lại, hiện tại vết thương của hắn cũng đã ngừng chảy máu, bắt đầu có hiện tượng kết vẩy.
Có lẽ khoảng một tiếng nữa, mùi màu tươi sẽ không có truyền ra.
Chẳng qua, Huyết Sắc Mân Côi có chống nổi quãng thời gian này sao?!
Nhưng mà, hắn không biết rằng, hắn làm như vậy càng khiến đám ma thú điên cuồng hơn. Bởi vì mùi máu của hắn đang dần biến nhạt, đám ma thú cho rằng có kẻ khác đoạt được đang hấp thu, cho nên chúng nó toàn bộ giống như điên rồi.
Nơi hắn bị giam cách bên ngoài khá xa, cho nên ma thú cũng không có tiến vào nhanh được. Hơn nữa, còn có một đám tù nhân làm vật cản trở, làm sao có thể nhanh chóng tới chỗ hắn được.
Mà lại, không biết vì cái gì, ngồi tại trong nhà giam này mấy ngày, hắn có cảm giác, có một ánh mắt nào đó đang quan sát lấy hắn, chẳng qua hắn tìm không được. Hơn nữa cảm giác kia vô cùng nhạt, hắn cho rằng đó chỉ là ảo giác.
Nhưng mà thực tế, thật đúng là có người đang quan sát hắn.
Nói là người cũng không hẳn là đúng, đúng hơn là một bộ thi thể đang nhìn lấy hắn.
Bên dưới phòng giam của hắn khoảng trăm mét, có một cái động bằng băng. Chính giữa có một cỗ quan tài băng, nằm bên trong là nam hay nữ nhìn không rõ ràng, nhưng là chính cái người trong này đang quan sát hắn.
Mà xung quanh có vô số luồng khí đang tiến vào bên trong quan tài băng. Nếu như cẩn thân quan sát, những luồng khí này số lượng lại bằng với số lượng tù nhân trong thủy ngục.
Mà người bên trong quan tài băng, lúc này, ngón tay bắt đầu khẽ động.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK