Mục lục
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Cảnh Thiên mỉm cười rời khỏi võ đài đi tới hàng ghế ngồi xuống.



Đám thí sinh nhìn hắn với ánh mắt đầy ghen tị cùng ước ao.



Nếu đổi lại là họ thì vui biết mấy.



Cũng có những người cũng không phải hâm mộ hay ghen tị cái gì, dù sao vòng tiếp theo Lạc Cảnh Thiên cũng phải tham gia.



Rất nhanh, các cặp đấu đã chọn xong, Lạc Cảnh Thiên thản nhiên ngồi bên dưới nhìn đám người tranh đấu, vừa xem vừa ăn đồ vặt.



Từng trận lại từng trận đấu diễn ra, những người kia thực lực cũng chỉ đạt tới Luyện Linh Cảnh trung cấp, nhiều nhất chính là cao cấp. Một tên Khai Linh cảnh cũng không có.



Điều này làm Lạc Cảnh Thiên có chút thất vọng.



Tối hôm trước, hắn chỉ dựa vào kỹ xảo cùng thân pháp cùng Tố Băng Băng tỷ thí, lúc đó nàng nói với thực lực này, hắn có thể thoải mái đánh bại Luyện Linh Cảnh Trung cấp.



Nếu như vận dụng võ kỹ, đánh bại Luyện Linh Cảnh cao cấp cũng không phải không có khả năng.



Nhưng thực tế, hắn thậm chí có thể đánh bại Khai Linh Cảnh, đây là hắn đã thử qua.



Là cùng quản gia Phúc bá tỷ thí, hắn thắng.



Mà Phúc bá thực lực là Khai Linh Cảnh trung cấp.



“Trận đấu tiếp theo, Lạc Cảnh Điềm cùng Trần Hàn Thiên”.



Ngay lúc này, đạo sư cao giọng kêu.



Lạc Cảnh Thiên thu lại tinh thần, bắt đầu chú ý tới võ đài.



Hắn cũng muốn biết, Điềm Điềm thực lực mạnh tới đâu.



Lạc Cảnh Điềm mặc một thân quần áo chiến đấu bó sát người, mái tóc cột kiểu đuôi ngựa phía sau đầu. Kết hợp cùng gương mặt tuyệt mỹ cũng dáng người mê người của nàng khiến rất nhiều nam tính trên khán đài bắt đầu reo hò.



Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật.



Cố ý.



Nàng tuyệt đối là cố ý.



Bình thường, Lạc Cảnh Điềm cũng sẽ không mặc loại quần áo này, dù cho chiến đấu cũng chỉ mặc quần áo luyện võ bình thường.



Nhưng hôm nay lại mặc kiểu quần áo hấp dẫn ánh mắt như này, nàng chính là cố ý.



Mặc dù rất muốn lao lên lôi Lạc Cảnh Điềm đi xuống để nàng đổi quần áo, nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống.



Đối thủ của Lạc Cảnh Điềm là Trần Hạ Thiên, lúc này hắn đôi mắt tỏa sáng nhìn lấy Lạc Cảnh Điềm.



Lạc Cảnh Điềm giống như Lạc Cảnh Thiên, không thích ở trong trường du ngoạn cho nên Trần Hạ Thiên cũng không có gặp được nàng. Chỉ là nghe nói qua lớp A có ba mỹ nữ, mệnh danh tam đại mẫu đơn của lớp A. Nhưng hôm nay hắn mới chính thức gặp được một người trong đó.



Quả nhiên như lời đồn, xinh đẹp tuyệt trần.



Mà hắn nghe nói, Lạc Cảnh Điềm cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi, nhưng xếp thứ hai đã xinh đẹp như này, vậy xếp thứ nhất còn xinh đẹp tới mức nào?.



“Lạc tiểu thư quả nhiên như lời đồn, xinh đẹp tuyệt trần”. Trần Hạ Thiên cười nói.



“Đa tạ quá khen”. Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt đáp.



Mặc dù nàng cố ý mặc như này, nàng biết Lạc Cảnh Thiên sẽ tức giận cùng ghen ghét. Nhưng không có nghĩa nàng sẽ đi cùng nam nhân khác mắt qua mày lại.



“Bắt đầu”. Triệu Tử Sinh cao giọng nói.



“Lạc tiểu thư, mời”. Trần Hạ Thiên đưa tay ra nói.



Lạc Cảnh Điềm nhíu mày lại, nàng bắt đầu có chút chán ghét người này.



Xoát.



Bên hông rút ra thanh kiếm của mình, Lạc Cảnh Điềm lập tức lao tới.



Trần Hạ Thiên nheo mắt lại, đao trong tay quét ra đỡ lấy đòn tấn công của Lạc Cảnh Điềm. Sau đó lập tức bổ ra một đao đem Lạc Cảnh Điềm đẩy lùi.



“Lạc tiểu thư, chiến đấu nên chú ý, đừng phân tâm”. Trần Hạ Thiên cười nói.



Lạc Cảnh Điềm nhướng mày, hắn cho rằng bản thân là ai?.



“Hừ! Đã vậy, Trần công tử cẩn thận rồi. Tử Thủy Lưu Niên”. Lạc Cảnh Điềm trầm giọng quát lên.



Trong nháy mắt, kiếm của nàng giống như biến thành một con sóng đang lưới tới đánh về phía Trần Hạ Thiên. Mà tên kia thấy thế, hơi chút giật mình, lập tức vận dụng võ kỹ đánh trả.



Nhưng là uy lực lại có chút không cản nổi chiêu thức của Lạc Cảnh Điềm nên bị đẩy lùi về phía sau.



Thủy Mạn Thần Đô!



Lạc Cảnh Điềm bắt lấy cơ hội, trong nháy mắt bộc phát chiêu thức đem Trần Hạ Thiên đánh bay khỏi võ đài.



“Lạc Cảnh Điềm thắng”. Triệu Tử Sinh cao giọng nói.



Bên trên khán đài bộc phát ra tiếng cười mãnh liệt.



Vừa rồi trên võ đài, lời nói của hai người họ nghe được toàn bộ. Cho nên hiện tại thấy Trần Hạ Thiên bị đánh bại liền cười rất lớn.



Thoải mái.



Để ngươi buồn nôn đến ta.



Chiến đấu còn muốn tán gái? Hiện tại tốt, bị người ta ném xuống võ đài. Mất mặt ném tới nhà bà ngoại đi.



Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu.



Lạc Cảnh Điềm tính cách có chút nóng nảy a, với thực lực của nàng, đánh bại tên kia hoàn toàn rất dễ dàng, không cần thiết vận dụng võ kỹ. Nhưng lại bị lời nói của hắn kích thích mà đi vận dụng hai chiêu thức này.



Ván đấu sau sẽ bị đối thủ đề phòng.



Trên khán đài, ở chỗ cao nhất.



Nơi này chính là chỗ của viện trưởng ngồi.



Lúc này nơi đó có hai người đang ngồi đó quan sát trận đấu.



“Cố bé này thiên phú không sai, là một mầm mống tốt”.



“Đúng thế, nhưng võ kỹ còn yếu một chút, mới chỉ là nhập môn, hơn nữa tâm tính còn cần rèn luyện một chút. Quá dễ tức giận”.



“Người trẻ tuổi nha, khó tránh khỏi điều này. Không nên yêu cầu quá cao”.



“Ngươi thấy trong mấy người này ai là người có cơ hội đạt quán quân nhất?”.



“Ta nghĩ tới hai người, một là Tạ gia Tạ Minh Viễn, hai là Sở gia Sở Như Mộng. Hai người này thực lực rất mạnh, hơn nữa thiên phú rất cao. Đều đã đạt tới Luyện Linh cảnh cao cấp. Không ngoài dự tính, có lẽ sau trận chiến hôm nay, trong vòng một tháng liền sẽ đột phá tới Khai Linh cảnh”.



“Thế còn những người khác?”.



“Nhưng người khác? Ta còn không có phát hiện được người nào”.



“Ha ha, như vậy sao? Vậy thì chờ vòng hai ngươi liền sẽ biết, có người cũng rất không tệ”.



“Tiếp theo, Mạc Uyển, Vũ Hoàng”.



Bên dưới võ đài, Triệu Tử Sinh lớn giọng kêu lên.



“Oa, là Mạc Uyển. Một trong tam đại mẫu đơn, xếp hàng thứ ba a”. Một tên học viên thốt lên.



“Ngươi biết nàng?”.



“Làm sao không biết? Tân sinh xếp hàng đệ tam hoa khôi, lớp A hoa mẫu đơn, người nào không biết? Hơn nữa nghe nói nàng thực lực cũng rất mạnh. Có khả năng đột phá tới Khai Mạch cảnh trong mấy tháng tới”.



“Mạnh như vậy?”.



“Ha ha, đây cũng không tính là gì. Biết đệ nhất hoa mẫu đơn Sở Như Mộng sao? Đó mới gọi là mạnh. Ta còn thật chưa từng thấy người nào xinh đẹp như nàng. Có thể nói xinh đẹp nhất Tâm Nguyệt Thành cũng không ngoa”.



“Nói nhảm, Sở Như Mộng xinh đẹp có ai không biết? Nhưng ta nghe nói nàng không phải từ nhỏ đã bệnh tật nhiều sao?”.



“Ngươi thật lạc hậu, người ta đã sớm hết bệnh. Hơn nữa thực lực còn giống như ngồi tên lửa bay lên. Bây giờ đều đã đạt tới Luyện Linh cảnh cao cấp đỉnh phong. Chỉ thiếu một điểm linh lực liền đạt tới Khai Mạch cảnh đây”.



Trên khán đài, đám người bàn tán không thôi.



Bất kỳ nơi nào, bất kỳ thời đại nào. Nam nhân xa lạ, có thể khiến họ nói chuyện với nhau, như vậy chủ đề ngoài nữ nhân ra không còn gì khác.



Trên võ đài, Mạc Uyển rất nhanh liền đem đối thủ đánh bại, cũng không ngoài dự đoán của mọi người.



Nhưng mà ngay lúc này, Mạc Uyển đột nhiên nâng lên kiếm chỉ xuống dưới kêu lên.



“Lạc Cảnh Thiên, ngươi chờ đó cho ta. Đừng để ta gặp ngươi trên võ đài, nếu không ngươi chết chắc”.



Lạc Cảnh Thiên:…



Hắn nhất thời ngẩn ra.



Ta làm cái gì rồi?!



Nha đầu này làm sao đột nhiên lại phát ra lời này? Có bệnh a.



Đám người xung quanh bắt đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.



Sau đó bắt đầu xôn xao lên.



Họ bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình lên tới mức cực hạn. Nào là nói Lạc Cảnh Thiên nhìn lén nàng tắm rửa, chiếm nàng tiện nghi... thậm chí ngay cả đoạt nàng khăn tắm cũng nghĩ ra.



Lạc Cảnh Thiên nằm cũng trúng đạn, hắn thật không biết mình trêu chọc gì bà cô này mà khiến nàng trên khán đài điểm danh hắn.



Có chút lạc đề.



“Sở Như Mộng, Lý Thiên Vỹ”. Triệu Tử Sinh cao giọng nói.



Đám người bắt đầu tập trung lại trên võ đài.



Sở Như Mộng, Tâm Nguyệt Thành xinh đẹp nhất thiếu nữ, họ chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt.



Mà hôm nay, Sở Như Mộng mặc một thân váy trắng.



Không sai. Hắn là mặc váy.



Tuy nhiên váy có chút dài, nhưng mà không phủ nhận được, đó chính là cái váy.



Mặc váy chiến đấu, đây là lần đầu tiên trong đời đám người thấy.



Nhưng mà, Sở Như Mộng mặc váy chiến đấu lại khiến cho đám người cảm thấy không một chút nào khó chịu, ngược lại giống như phải hẳn là như thế.



Giống như tiên nữ múa kiếm, như ảo như mộng.



Thậm chí nàng còn chưa ra tay đối thủ đã thần hồn điên đảo rồi.



Kết quả đương nhiên là Sở Như Mộng thắng.



Sau khi đem đối thủ đánh bại, Sở Như Mộng nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên nháy mắt nói.



“Cảnh Thiên ca ca, ta chờ ngươi nha”.



Phốc!



Lạc Cảnh Thiên nhất thời phun ra nước trọng miêng.



Ta rốt cuộc chọc người nào rồi?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK