Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu... Vào đây bằng cách nào?"

"Đương nhiên là đi theo ông vào rồi".

"Không có khả năng! Rõ ràng tôi đã cắt đuôi được cậu".

"Cắt đuôi được tôi? Nếu không phải tôi muốn xem ông đang làm gì, ngoài ra còn có chuyện muốn hỏi ông, ông làm gì có cơ hội trốn chứ".

Người trẻ tuổi đối diện hời hợt nói.

Nhưng lọt vào trong tai Đạm Đài Ngọc, từng chữ đều nổ tung như sấm sét.

"Cậu... Cậu chính là Lý Dục Thần?", ông ta hỏi.

"Không sai", Lý Dục Thần gật đầu: "Là ai nói cho ông biết tên tôi vậy?"

"Hừ, không cần người khác nói cho tôi", Đạm Đài Ngọc trấn định lại: "Không phải chỉ là nghiệt chủng nhà họ Lý thôi sao, thật sự không nghĩ tới nhà họ Lý vẫn còn có người sống".

Ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng ác liệt: "Được rồi, nếu ông đã tự mình khơi ra, tôi sẽ cho ông một cơ hội, trả lời ba câu hỏi của tôi".

"Câu hỏi gì?"

"Thứ nhất, năm đó rốt cuộc nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì, hung thủ là những ai?"

"Thứ hai, ông làm cái gì ở chỗ này?"

"Thứ ba, cái bóng là ai, bây giờ đang ở nơi nào?"

"Nếu như tôi không trả lời thì sao?"

"Hồn phi phách tán!"

Đạm Đài Ngọc nghe thấy bốn chữ hồn phi phách tán, chẳng biết tại sao trên người đột nhiên cảm thấy mát lạnh. Rõ ràng ông ta tu hành Âm Ma Công truyền thừa của Hắc Thủy Đường, căn bản không sợ lạnh.

Ông ta nhìn thoáng qua năm lá cờ kia, âm linh phía trên đã tụ tập gần đủ rồi, chỉ cần một lát nữa là xong, Tụ Linh Trận sẽ hoàn thành.

Đây là tâm huyết hai mươi năm của ông ta, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được.

"Ha ha ha ha..."

Đạm Đài Ngọc cười ha ha.

"Hồn phi phách tán? Ăn nói hùng hồn thật đấy! Tôi biết cậu đã bước vào Tiên Thiên, tôi cũng biết trên người hồn phi phách tán có bảo vật sấm sét, nhưng ở trong Ngũ Phương Linh Phiên Trận của tôi, cậu muốn dễ dàng thắng tôi, tuyệt đối không dễ dàng như vậy đâu!"

"Mặt khác, tôi nói cho cậu biết, nơi này là tổ địa của Ngũ Phương Ma Đường, là nơi Hắc Thủy Ma Thần an nghỉ, được trăm quỷ bảo hộ, ngàn phật né tránh. Sử dụng loại pháp thuật như Thiên Cương Chính Dương sẽ có uy lực không bằng một phần mười trên mặt đất, chỉ có loại pháp thuật Cửu Âm mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất thôi".

"Bây giờ tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của Hắc Thủy Âm Ma Công khi được trăm quỷ gia tăng! Chịu chết đi!"

Đạm Đài Ngọc nói rồi khoanh hai tay lại, tạo thành một thủ quyết kỳ quái, trong miệng thì thào niệm chú ngữ.

Một cơn gió đột nhiên xuất hiện, gào thét như quỷ khóc.

Lý Dục Thần lắc đầu, nhẹ nhàng vung tay lên.

Đạm Đài Ngọc còn chưa niệm xong chú ngữ, chỉ cảm thấy một cơn gió còn cường đại hơn thổi tới, quy xà loạn vũ trong gió, lập tức cuốn bay cơ thể ông ta lên, đè mạnh vào trên cột đá.

Đạm Đài Ngọc phun ra một ngụm máu, chậm rãi trượt xuống dọc theo cột đá, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Dục Thần.

"Cậu... Cậu..."

"Ai nói tôi chỉ biết dùng pháp thuật Thiên Cương Chính Dương?", Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Đứng đầu Cửu Âm là Huyền Vũ Thần Công! Thế nào, so với ma công của Hắc Thủy Đường các ông thì như thế nào?"

"Huyền Vũ Thần Công? Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?"

Đạm Đài Ngọc dựa vào cây cột, trong mắt tràn đầy chấn động.

"Ông nên trả lời câu hỏi của tôi, chứ không phải đặt câu hỏi", Lý Dục Thần lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK