Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng vào lúc này, chợt nghe một tiếng hét lớn: "Tiêu Ngôn, dừng tay cho tôi!"

Giọng nói này như mưa bão sấm chớp khiến mặt đất như nổ tung.

Sát khí Tiêu Ngôn ngưng tụ trên không lập tức tiêu tán, cơ thể cũng như bị dây thừng túm chặt lấy mà rơi xuống mặt đất.

"Ông hai!", Tiêu Ngôn kinh ngạc nhìn ra cửa.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy trong phòng triển lãm có hai người đang đi về phía vườn.

Lý Dục Thần thấy hai người này, bất giác nở nụ cười.

Đi đằng trước là Tiêu Minh Hạc, cũng chính là ông hai của Tiêu Ngôn.

Đằng sau Tiêu Minh Hạc chính là quản gia nhà họ Lý, Hầu Thất Quý.

Tông sư giá lâm, khí thế hoàn toàn khác biệt.

Một luồng uy áp vô hình, khiến người ta không thở nổi.

Mọi người đều lui về ra bên, con đường ở giữa được mở rộng hơn nhiều so với lúc Tiêu Ngôn đến.

Có không ít người bị chen chúc vào góc, kiễng chân ngóng ra.

“Tiêu tông sư sao lại đến đây?”

“Còn phải nói à, chắc chắn là tới chống lưng cho cậu Tiêu rồi!”

“Tông sư cũng đã ra mặt, vậy rốt cuộc đối phương có lai lịch gì ghê gớm?”

“Nào có lai lịch gì đâu, cậu Tiêu chỉ cần một cái bạt tai là có thể đánh chết. Chẳng qua đây là địa bàn của nhà họ Sở, có lẽ Tiêu tông sư sợ nhà họ Sở gây khó dễ cho cậu Tiêu thôi.”

“Cậu Sở và cậu Tiêu không phải là bạn bè sao?”

“Cậu không thấy Sở Dao bảo vệ hai người kia à? Nếu không phải vì đại tiểu thư nhà họ Sở, bọn họ có thể ngang nhiên như vậy sao?”

“Lần này Sở Dao thảm rồi, e rằng từ nay gia chủ nhà họ Sở sẽ không giao việc làm ăn cho cô ta nữa.”

“Cậu lo lắng cho người ta làm gì, dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Sở, còn có thể gả cho cậu được sao?”

Thấy Tiêu Minh Hạc đến, Sở Triết cũng không khỏi giật mình.

“Bác Tiêu!”

Trước mặt Tiêu Minh Hạc, Sở Triết không dám tỏ ra kiêu căng, ngay cả bố anh ta, Sở Chấn Thanh, khi gặp Tiêu Minh Hạc cũng phải khách khí, cung kính.

Tiêu Minh Hạc cũng không để ý tới anh ta, mặt mày đen sì, đi thẳng đến chỗ Tiêu Ngôn.

Thấy sắc mặt Tiêu Minh Hạc không ổn, Sở Triết có chút hoảng hốt. Nhưng anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Minh Hạc không hài lòng với hành động của nhà họ Sở, lại lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Ngôn, nên mới tức giận như vậy.

“Bác Tiêu, đều là do em gái cháu không tốt, không kiểm soát được tình hình, cậu Tiêu nghĩa hiệp, ra tay giúp đỡ cậu Âu Dương, bác yên tâm, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho cậu Tiêu xảy ra chuyện. Hai nhà Sở Tiêu chúng ta...”

Sở Triết đang nói, Tiêu Minh Hạc quay phắt người lại, ánh mắt sắc bén như dao găm nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Nếu cậu không phải là con của Sở Chấn Thanh, đã sớm chết mười tám lần rồi! Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ xé nát miệng của cậu!”

Cả người Sở Triết run lên, nuốt một ngụm nước miếng, nuốt ngược những lời định nói sau lại.

Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại không dám hé răng nửa lời. Tông sư nổi giận, làm sao anh ta có thể chịu được?

Ngay cả Sở Triết cũng không dám nói, những người khác lại càng không dám.

Trong sân hoàn toàn yên lặng.

Hầu Thất Quý mỉm cười rạng rỡ đi theo sau Tiêu Minh Hạc.

Khi đi ngang qua Ngô Đại Minh, ông ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi và hoang mang của Ngô Đại Minh, miệng há hốc muốn hỏi nhưng không dám nói. Hầu Thất Quý cười khẽ, vỗ vai Ngô Đại Minh và nói nhỏ: “Bảo trọng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK