Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám đông xôn xao bàn tán, hai nhà họ Tiền và họ Cao đồng thời ra mặt bảo lãnh, e rằng đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Mọi người không biết Hỏa Long châu là gì nhưng dù thế nào nó cũng chỉ là một hạt châu, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao ra mặt, đừng nói là một hạt châu, cho dù có mua luôn cả đảo Cửu Long thì cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ.

Trữ Phượng Toàn cảm thấy khó xử, Hỏa Long châu rất quan trọng với đảo Cửu Long nhưng ông ta cũng không thể không nể mặt hai vị họ Tiền và họ Cao này.

Liễu Kim Sinh cười nói: “Đảo chủ Trữ, nếu ông Khôn và ông Cao đều đã đứng ra bảo lãnh rồi thì mong ông vui lòng đợi thêm ít hôm nữa. Chắc hẳn cậu Lý đây sẽ nói được là làm được”.

Đối với Liễu Kim Sinh, đây là một kết quả tốt. Nếu như Trữ Phượng Toàn động thủ ngay tại đây thì khó nói trước được kết quả sẽ như thế nào, một khi Trữ Phượng Toàn biết thứ trong tay Nhất Chi Mai không phải là Hỏa Long châu thì sẽ khá phiền phức.

Ông ta tin chắc Lý Dục Thần không thể nào mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long, bởi vì Hỏa Long châu đang ở trong nhà ông ta. Chắc chắn anh nói vậy chỉ là kế hoãn binh, giải vậy cho Nhất Chi Mai mà thôi.

Có điều nếu vậy thì Trữ Phượng Toàn sẽ không nghi ngờ thứ mà Nhất Chi Mai ăn trộm không phải là Hỏa Long châu, lại càng sẽ không nghi ngờ Liễu Kim Sinh.

“Được, vậy tôi nể mặt hai người”, Trữ Phượng Toàn chắp tay, sau đó chỉ ngón tay vào người Lý Dục Thần, cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu nói được làm được! Nếu không họ Lý của cậu sẽ phải khắc lên trên bài vị!”

Bắt đầu từ lúc Liễu Húc bị đánh, đến khi hai nhà Tiền Cao đứng ra bảo vệ cho Lý Dục Thần, khúc nhạc dạo này của đại hội võ lâm cũng coi như kết thúc.

Trữ Phượng Toàn không tiếp tục làm khó Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không dây dưa với chị Mai nữa.

Mọi người tiếp tục uống rượu ăn cơm, chỉ là trong bữa tiệc lại có rất nhiều lời bàn tán về Liễu Kim Sinh và Nhất Chi Mai, trong đó đương nhiên cũng không thiếu được những suy đoán về mối quan hệ giữa Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai.

Cũng không biết ai là người mở đầu nói Lý Dục Thần là tiểu bạch kiểm được Nhất Chi Mai nuôi, vì tên tiểu bạch kiểm này, Nhất Chi Mai mới rời khỏi Liễu Kim Sinh. Chuyện này vừa vặn giải thích, vì sao Hoả Long châu mà bà ta vất vả trộm được từ đảo Cửu Long sẽ ở chỗ Lý Dục Thần.

Nghe những lời đồn thổi quá đáng này, Lý Dục Thần vô thức lắc đầu, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngôn đáng sợ.

Ngược lại, chị Mai cười lớn một tiếng, nâng ly rượu lên nói với Lý Dục Thần: "Ê, tiểu bạch kiểm, có phải hai chúng ta nên cạn một ly hay không?"

Rượu trên bàn không tệ, nhưng từ khi đột phá Tiên Thiên, tất cả rượu trên trần gian này đều trở nên vô vị đối với Lý Dục Thần, chỉ có rượu ngon trên Côn Luân mới có thể gợi lên con sâu rượu trong anh.

Chẳng qua chị Mai mời rượu, anh vẫn nên uống.

Anh cầm ly rượu lên, cười nói: "Cảm ơn chị Mai đã chiếu cố!"

Lời này có một nửa là trêu chọc, một nửa là xuất phát từ tình cảm chân thực. Ban đầu ở quán cơm Thân Dân, chị Mai quả thật đã vô cùng chăm sóc anh và Đinh Hương. Lý Dục Thần cũng cảm ơn vị bà chủ này từ tận đáy lòng.

Chị Mai nâng ly rượu đến bên môi, nheo mắt cười quyến rũ: "Khi nào lại đi làm tóc với chị không?"

Lý Dục Thần cười hì hì, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Chị Mai cũng nâng ly uống hết.

Chỉ là vui đùa thôi, chị Mai hơi cau mày. Bà ta vốn là người thông minh, vừa rồi vì Liễu Kim Sinh mà đầu óc có chút choáng váng, hiện tại bà ta đã bình tĩnh lại, cũng đoán được rất nhiều chuyện.

"Cậu thật sự muốn đến đảo Cửu Long sao?", Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, có chút lo lắng hỏi.

"Đương nhiên là thật", Lý Dục Thần nói: "Không phải trước đó tôi đã nói với chị sao, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đưa chị cùng đến đảo Cửu Long một chuyến".

Chị Mai cúi đầu, đùa nghịch ly rượu rỗng trong tay.

Bà ta đã nhận ra rằng viên Hoả Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói đến có lẽ không phải là viên mà bà ta đã trộm được. Mà chính mình, có lẽ đã bị Liễu Kim Sinh lừa.

Tuy nhiên bà ta không hiểu, nếu đây là một cái bẫy thì nó bắt đầu từ khi nào?

Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, cùng với đó là nỗi sợ không tên.

Biết đâu hai mươi năm trước, bắt đầu từ khi bà ta đến nhà họ Liễu trộm đồ, Liễu Kim Sinh đã bày ra một cái bẫy. Mà cô bé của Lan Môn tự phụ lại đơn thuần năm đó, đã vô tri vô giác chui vào.


"Liễu Kim Sinh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK