Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Đúng là trò mèo!"

Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay ra, nắm những quả cầu sét màu trắng kia ở trong tay.

Lưu Mạnh Vũ giật nảy cả mình: "Làm sao... có khả năng?"

Lý Dục Thần bắt lấy quả cầu sấm sét cứ như cầm một đống đồ chơi, di chuyển vài vòng trong tay, đột nhiên ném ra ngoài.

Mấy quả cầu sét bay ra bốn phía, nổ tung ầm ầm.

Ánh sáng trắng lóa mắt, sấm sét bay tán loạn.

Trương Đạo Viễn bị ánh sáng trắng này chói đến mức không mở mắt ra được, cũng không thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe trong tai truyền đến những âm thanh ầm ầm, xoẹt xoẹt.

Bỗng nhiên ánh sáng trắng tắt đi, bốn phía rơi vào một vùng tăm tối.

Qua một hồi lâu, Trương Đạo Viễn mới thích ứng được ánh sáng lần nữa, đến khi nhìn lại, trong lòng ông ta lập tức trầm xuống, Thiên Tinh Quan vừa mới xây lại đã biến thành một vùng phế tích.

A!

Trương Đạo Viễn suýt nữa phát điên kêu lên.

Đây chính là tâm huyết mấy tháng của ông ta!

Lưu Mạnh Vũ lại phun ra một ngụm máu tươi, dựa vào khung cửa, vô cùng hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Dục Thần.

"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?"

"Ông không có tư cách hỏi tôi. Nói đi, ai bảo ông tới? Mục đích là gì?"

"Hừ! tôi thừa nhận pháp lực của cậu rất cao cường, nhưng tôi sẽ không nói cái gì cả", Lưu Mạnh Vũ nói.

"Thật sao?", Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn đúng không, ông không nói cũng không sao, tôi sẽ đến Mao Sơn, đầu tiên là san bằng Vạn Phúc Cung, lại hỏi tổ sư gia của mấy người".

Vừa dứt lời, anh vung ra một luồng sáng màu đen, quấn lấy Lưu Mạnh Vũ, bay vút lên trời.

Trương Đạo Viễn vội vàng hô to: "Cậu Lý! Đạo quan của tôi thì làm sao bây giờ?"

Trên bầu trời truyền đến một câu trả lời: "Xây lại đi, vẫn là do ông làm".

Trương Đạo Viễn đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Vừa rồi ở trên mái nhà ông ta còn cảm thấy hăng hái hào hùng, bây giờ chỉ còn lại xúi quẩy và không cam lòng.

Trong lòng Trương Đạo Viễn tràn đầy uất sức, tất cả oán khí đều đổ hết lên trên người Lưu Mạnh Vũ, bỗng nhiên ông ta quay mặt về hướng bắc, đưa tay vung ra một cái lôi phù.

Ông ta cất tiếng mắng: "Đạo sĩ Mao Sơn thôi! Tôi giật chết mịa ông!"

...

Rất nhanh sức khỏe của Lang Dụ Văn đã khôi phục bình thường, ngày hôm sau anh ta đã sinh long hoạt hổ xuất viện, đồng thời lập tức đâm đầu vào trong công việc.

Lý Dục Thần đã nói với anh ta chuyện về đảo Cửu Long, Lang Dụ Văn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.

"Cậu nói là, về sau toàn bộ đảo Cửu Long đều là của nhà họ Lý?"

Lang Dụ Văn chưa từng đi đến đảo Cửu Long, nhưng anh ta biết vị trí địa lý ở trên biển của đảo Cửu Long quá quan trọng, ở một mức độ nào đó có thể ảnh hưởng và cân bằng lợi ích của những quốc gia xung quanh biển.

Có đảo Cửu Long, nhà họ Lý đã không còn là hào môn bình thường nữa.

Dựa theo yêu cầu của Lý Dục Thần, Lang Dụ Văn phải giúp anh trở thành hào môn trong ba tháng, trong ba năm trở thành người đứng đầu thủ đô.

Mục tiêu thứ nhất đã thực hiện được. Bây giờ ai dám nói cậu Lý của tập đoàn Kinh Lý không phải hào môn?

Nhưng muốn trở thành người đứng đầu thủ đô trong ba năm, độ khó cũng không nhỏ, thậm chí còn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Chỉ dựa vào tập đoàn Kinh Lý phát triển tự nhiên là tuyệt không có khả năng làm được.

Lang Dụ Văn biết, anh ta chỉ có thể giúp được trong việc kinh doanh, tính quyết định chân chính vẫn là thực lực của Lý Dục Thần.

Nhưng anh ta không ngờ được Lý Dục Thần lại thu đảo Cửu Long về danh nghĩa của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK