Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Sơn bĩu môi: "Lý thiếu gia, anh vẫn còn sống ở xã hội xưa à? Hiện nay sớm đã nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu mà không thể đánh phụ nữ? Vả lại, ông đây sao biết được người kia là nam hay nữ? Chẳng lẽ trước khi đánh người còn phải nghiệm chứng? Hay Lý thiếu gia đã nghiệm chứng rồi?"

"Mày...", Lý Thừa Bình tức giận đến phát run, nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Lý Dục Thần rất muốn bật cười. Từ nhỏ Mã Sơn đã đấu võ mồm, đánh nhau với người ta, về sau lại lăn lộn ở nơi như quán bar, đám thiếu gia công tử này sao có thể đấu thắng được anh ta.

Nguyễn Hướng Đông nghe rất sung sướng, không tự chủ mà cười haha.

Tính tình của Mã Sơn rất hợp với ông ta, làm ông ta nhớ lại thời gian còn lăn lộn trong bang phái hồi còn trẻ.

Lương Phượng Như nằm trên mặt đất, mồm miệng không rõ kêu rên: "Cứu mạng! Phụ nữ Hương Giang bị người trong đất liền đánh! Đàn ông Hương Giang ở đây đã chết hết rồi sao?"

Nguyễn Hướng Đông thầm kêu hỏng bét, quả nhiên người phụ nữ này rất biết gây chuyện, cô ta muốn khuấy đục nước, kéo hết người ở đây xuống.

Hoắc Chấn Đông nhíu mày. Anh ta vốn định bàng quan đứng xem, nhưng Lương Phượng Như náo loạn như thế, anh ta còn không ra mặt thì không thể nào nói nổi.

"Sư phụ Mạc!", Hoắc Chấn Đông nhìn một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi đứng bên người.

Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu với anh ta, liền sải bước đi đến giữa sân, chắp tay nói với Mã Sơn: "Hương Giang, Mạc Trình Hồng!"

Ông ta vừa báo tên, đám người liền phát ra tiếng hô thảng thốt.

"Ông ta chính là sư phụ Mạc của Mạc Gia Quyền!"

"Nghe nói ông ta đã ở ẩn, sao lại đi ra?"

"Anh không nhìn thấy ông ta ở bên người Hoắc thiếu gia sao, đương nhiên là được nhà họ Hoắc mời đến làm quyền sư!"

"Ông ta chính là một trong mười quyền sư lớn của Hương Giang, hẳn là sẽ không thua đi?"

"Yên tâm đi, cái tên đánh phụ nữ kia có thể có bản lĩnh thật sự gì, sư phụ Mạc tung một quyền là có thể đánh chết anh ta!"

Mã Sơn thấy đối phương bày ra quy củ võ lâm nên cũng ôm quyền: "Thành phố Hoà, Mã Sơn!"

Mạc Trình Hồng không nói nhiều lời nữa, vặn eo xoay người, bàn chân quét ngang, người lao ra như mũi tên, một chiêu Xuyên Tâm Cước đá về phía Mã Sơn.

Mạc Gia Quyền nổi tiếng với các đòn bằng chân, một đòn chân thắng ba đòn tay, Xuyên Tâm Cước chính là tuyệt kỹ của Mạc Gia Quyền.

Mạc Trình Hồng không ham chiến, hy vọng chiến thắng bằng một chiêu.

Mã Sơn thấy thế tới hung mãnh, không dám thất lễ, chân bước bộ Võ, tránh khỏi hai chân của Mạc Trình Hồng, bàn tay cắt ngang, một chưởng đánh thẳng vào eo sườn của Mạc Trình Hồng.

Mạc Trình Hồng thấy Mã Sơn đột nhiên di động như quỷ mị liền biết không tốt, giờ muốn thay đổi chiêu thức đã không còn kịp rồi, chỉ có thể dùng chân khí bảo vệ cơ thể, cứng rắn đón đỡ một chưởng này.

Bùm một tiếng vang trầm, thân thể Mạc Trình Hồng bay ngược ra ngoài giữa không trung. Ông ta xoay người giữa không trung, sau khi rơi xuống đất còn thịch thịch thịch lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Mạc Trình Hồng đứng ở nơi đó, cảm thấy eo sườn vô cùng đau đớn, ông ta cố nhịn xuống, chắp tay với Mã Sơn: "Cảm ơn đã thủ hạ lưu tình, Mạc mỗ chịu thua!"

Ông ta vừa nói ra lời này, mọi người suýt chút nữa kinh ngạc rớt cằm.

"Sư phụ Mạc thua?"

"Chỉ một chiêu thôi đấy!"

Mạc Trình Hồng yên lặng đi đến bên người Hoắc Chấn Đông, thấp giọng nói: "Thiếu gia, Mạc mỗ đã làm mất thể diện nhà họ Hoắc!"

Hoắc Chấn Đông khoát khoát tay, an ủi: "Thắng bại là chuyện thường, sư phụ Mạc không nên tự trách".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK