Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên vết sẹo có thêm một tia huyết sắc, trông vô cùng đáng sợ.

Sau đó, Lý Dục Thần lại ngậm ngón tay của Lâm Mộng Đình vào mồm, khẽ mút hai cái, hút sạch vết máu nhỏ ra trên ngón tay.

Sau khi buông ra, miệng vết thương trên ngón tay đã khép lại, nguyên vẹn như cũ.

Chỉ còn lại một cảm giác ấm áp mịn màng trên làn da, khiến cho Lâm Mộng Đình cảm thấy hơi ngứa, tim đập loạn nhịp như chú nai con chạy loạn.

“Mộng Đình, tôi dạy cho cô một câu chú ngữ”.

Lý Dục Thần nói ra nội dung của chú ngữ, dạy cho cô cách sử dụng tâm pháp như thế nào.

“Sau này, bất cứ lúc nào, chỉ cần tâm ma của tôi lại biến động, có dấu hiệu tạo sát nghiệp thì cô hãy niệm chú này”.

“Sẽ thế nào”, Lâm Mộng Đình lo lắng hỏi.

“Vết sẹo trên đùi tôi sẽ đau”.

“Đau đến mức nào?”

“Đau đến mức tôi không thể đi lại, không cầm kiếm nổi”, Lý Dục Thần nói.

Sắc mặt Lâm Mộng Đình trắng bệch, tưởng tượng ra dáng vẻ đau đớn của Lý Dục Thần bèn cảm thấy lòng mình cũng đau như vậy.

“Anh cứ thế tin tưởng tôi vậy à?”

“Tôi tin cô”.

“Nhưng mà tôi sợ rằng mình không nỡ”.

“Không, cô phải quyết tâm ra tay, không cần sợ tôi đau, bởi lẽ cô làm thế không phải đang hại tôi mà là đang cứu tôi”.

Lâm Mộng Đình gật đầu nói: “Được”.

Tại khoảnh khắc ấy, Lâm Mộng Đình cảm giác mình như có một sứ mệnh vĩ đại.

Cảm giác kỳ quái trên ngón tay vẫn còn đó, tuy trái tim đập loạn xạ đã lắng bớt nhưng lại có thêm sự ngọt ngào. Cô hiểu đây chính là tình yêu.

Khi yêu và sứ mệnh kết hợp lại một chỗ, người phụ nữ sẽ trở nên rất mạnh mẽ.

..

“Quả thục đế lạc hoa khai nhật, thanh ngưu bạch vân hàm cốc quan”.

Sau khi lý giải hai câu thơ đầu, Lý Dục Thần chuyển qua hai câu thơ sau: “Mộng Đình, cô nói xem hai câu này có ý gì?”

Lâm Mộng Đình cười nói: “Hai câu này thật ra rất đơn giản, chẳng qua chỉ là đố chữ mà thôi”.

“Đố chữ ư?”

“Đúng vậy, anh xem này, bình thường chúng ta đều nói là “qua thục đế lạc”, nhưng thơ của Vương đạo trưởng lại cố tình dùng quả thục đế lạc. Qua sinh ra trên dây còn quả kết quả trên cây. Còn chữ “Lý”, dưới mộc là tử, đây chẳng phải chỉ quả thục đế lạc hay sao”.

Lý Dục Thần giật mình nói: “À, hóa ra là thế, tên Vương đạo trưởng này thật là, nói Lý thì nói Lý đi, còn đố chữ gì nữa!”

Lâm Mộng Đình nói tiếp: “Thanh ngưu bạch vân Hàm Cốc quan ý nói tới chuyện lão tử cưỡi trâu tới Hàm Cốc, lão tử họ Lý nên cũng là ám chỉ chuyện nhà họ Lý”.

“Vậy nó có ý gì chứ?”, Lý Dục Thần hỏi.

“À thì...”, Lâm Mộng Đình hơi trầm ngâm, nói: “Quả thục đế lạc, ngoại trừ giải ra một chữ lý thì cũng có thể lý giải ám chỉ con cháu nhà họ Lý. Còn về “hoa khai nhật”, quả đều rơi xuống đất, hiển nhiên là hoa đã nở rộ, cho nên hoa ở đây đã nở hết cả rồi nên nay nở lại. Cũng chính là chỉ, đại thụ như nhà họ Lý đã đến lúc hoa nở lá xanh trở lại. Chẳng phải ý nói đến chuyện con cháu nhà họ Lý như anh trở về sẽ chấn hưng nhà họ Lý không?”

Lý Dục Thần khá kinh ngạc: “Nhưng sao Vương đạo trưởng biết tôi trở về chứ? Hay ông ta biết có một con cháu nhà họ Lý như tôi tồn tại chứ?”

Lâm Mộng Đình nói: “Không rõ lắm. Nhưng mà kết hợp với câu cuối cùng xem, thanh ngưu bạch vân Hàm Cốc quan, ý nói là lão tử xuất quan, quan trọng ở chỗ hai chữ xuất quan này đây”.

“Cho nên chỉ cần tôi lộ danh tính của mình thì Vương đạo trưởng sẽ xuất quan ư? Chắc sẽ không đợi đến khi tôi chấn hưng nhà họ Lý nhỉ?”


“Cũng không biết được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK