"Mười nhà họ Viên cũng không đủ xem? Quá phóng đại đi!"
Làm thiếu gia nhà họ Viên - một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường, Viên Thế Kiệt rất hiểu truyền thừa thế gia.
Một khi gia tộc lớn quá mức sẽ phải phân ra các dòng bên độc lập phát triển như nhà họ Tiền, nhưng nếu làm như vậy, thực lực sẽ bị phân tán.
"Người đừng nói với con là tứ đại gia của thủ đô đấy nhé, chẳng lẽ tên kia là một trong Tứ thiếu thủ đô chạy tới Nam Giang để làm màu? Ha ha ha..."
Viên Thế Kiệt cảm thấy vô cùng buồn cười.
Trong mắt anh ta, Lý Dục Thần chỉ là một thằng nhà quê tương đối biết đánh nhau thôi.
Người nhà họ Lâm bị mù mắt mới chọn anh làm con rể nhà họ Lâm, tự rước họa vào thân.
Viên Thế Kiệt mỉm cười, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Bởi vì giọng nói đến từ hư vô kia đã rơi vào yên lặng.
"Sư phụ..."
Viên Thế Kiệt gọi một tiếng với không khí.
"Người, không phải đang đùa sao?"
"Hầy...", trong không khí truyền đến tiếng thở dài: "Con sai rồi, không phải tứ đại gia thủ đô".
Viên Thế Kiệt thở phào nhẹ nhõm: "Con đã nói rồi, sao có thể là đám quái vật tứ đại gia kia chứ".
Tiếp đó, anh ta nghe thấy tiếng cười lạnh.
"Hừ hừ! Quả thực không phải tứ đại gia, mà là nhà họ Lý đã từng được mệnh danh là thế gia đệ nhất thế giới!"
"Cái gì cơ?"
Viên Thế Kiệt vô cùng giật mình. Anh ta mơ hồ nhớ lúc ngồi rỗi rãi tám chuyện với bạn, từng nghe bạn bè ở thủ đô nhắc đến một hào môn siêu cấp bị kẻ khác diệt môn trong một đêm của hai mươi năm trước.
Những chuyện này hình như là điều cấm kỵ trong trong miệng bậc cha chú thế gia, hầu như chẳng ai nhắc đến.
Mà người trẻ tuổi thì không biết rõ đoạn lịch sử ấy, toàn dựa vào tin đồn để đoán già đoán non.
"Sư phụ, sao người lại biết được?"
"Sao ta biết ấy à? Ha ha ha ha... Ta đương nhiên biết... Ha ha ha..."
Tiếng cười khiến không khí xung quanh cũng chấn động theo, xuất hiện từng cơn sóng gợn, một cái bóng màu đen đi ra từ giữa những cơn sóng.
Viên Thế Kiệt giật nảy mình, vội vàng xoay người lại.
"Con làm gì thế?"
"Con biết sư phụ không dùng gương mặt thật gặp người, những người từng thấy khuôn mặt thật của người đều sẽ chết", Viên Thế Kiệt quay lưng, không dám động đậy: "Con cam đoan, vừa rồi con không nhìn thấy bất cứ cái gì".
"Ha ha ha ha, quả thực là vậy. Người thấy được gương mặt thật của ta đã chết hết rồi, nhưng con khác bọn họ. Con là đồ đệ của ta, không gì là không thể nhìn".
"Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật".
Viên Thế Kiệt vô cùng mừng rỡ, xoay người lại, tưởng có thể thấy được chân dung.
Nhưng anh ta chỉ nhìn thấy một hình bóng đang ngồi trên ghế sô pha.
Chỉ là một cái bóng, không có ai.
"Sư phụ?"
Trong lòng Viên Thế Kiệt khẽ run lên, đã bảo là gương mặt thật mà?
"Con trông thấy cái gì?", cái bóng hỏi.
"Một bóng người", Viên Thế Kiệt lắc đầu nói.
Cái bóng cười ha hả: "Có bóng dáng sẽ có thật thể, con nên tìm thuận theo hướng ánh sáng".
Viên Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn vị trí bóng đèn trong phòng. Anh ta phát hiện ánh sáng chiếu từ sau lưng mình tới ghế sô pha.
Viên Thế Kiệt bèn xoay người, nhìn ra sau lưng.
Sau đó, anh ta thấy trên mặt đất cũng có một cái bóng, nhưng vẫn chẳng thấy ai.
"Sư phụ, rốt cuộc người ở đâu?"
"Con lại quay đầu nhìn xem".
Viên Thế Kiệt chợt cảm thấy lạnh sống lưng, chậm rãi quay người một lần nữa, thấy cái bóng vẫn còn trên ghế sô pha.
"Sư phụ, người đừng đùa con, con sợ lắm".
"Sợ? Có gì phải sợ, khà khà khà..."
Cái bóng phát ra tiếng cười kỳ quái, như tiếng một tờ báo rách bay trong gió lớn.
"Ta cảm giác được, anh ta đã đến".
"Ai?"
Viên Thế Kiệt không hiểu.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền từ bên ngoài vào trong phòng.
"Viên Thế Kiệt, ra đây trò chuyện hai câu!"
Âm thanh kia vang vọng giữa bầu trời đêm, quanh quẩn khắp khu biệt thự nhà họ Viên.
Đèn lần lượt được bật lên, chỉ chốc lát sau, toàn bộ đèn của khu biệt thự đã sáng rực như ban ngày.
"Có nghe thấy không, người ta tới tìm con đấy!", cái bóng nói, như thể đang mỉm cười nhìn Viên Thế Kiệt.
Viên Thế Kiệt giật mình: "Đây là... Lý Dục Thần?"
Thật ra anh ta chưa từng gặp mặt trao đổi trực tiếp với Lý Dục Thần, đương nhiên cũng chưa từng nghe được giọng Lý Dục Thần.
"Sao anh ta làm được vậy, cầm loa công suất lớn sao?"
"Con sợ không?", cái bóng hỏi.
"Nực cười, con sợ cái gì? Nơi này là nhà họ Viên!"
"Nhà họ Viên con không có ai đánh thắng được anh ta".
"Vậy, vậy thì gọi bà dì của con đến, bà dì của con là Tông Sư!", Viên Thế Kiệt đáp.
"Ồ?", cái bóng có vẻ hơi bất ngờ: "Tiền Đường chỉ có một Tông Sư, con gọi Hà Trường Xuân là bà dì?"
"Đúng ạ".
"Ha ha, khá thú vị", giọng điệu của cái bóng khiến người ta nhìn không thấu.
...
Lý Dục Thần đứng ngoài cửa chính khu biệt thự nhà họ Viên, thảnh thơi thưởng thức cảnh bóng đèn lần lượt sáng lên.
Bảo vệ trông cửa vô cùng hồi hộp.
Ngay vừa rồi, người trẻ tuổi này đi đến trước cửa, thoạt nhìn chỉ thoải mái nói một câu lại vang dội vòm trời.
Bảo vệ còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nhưng ánh đèn bên trong sáng dần lên nói cho hắn ta biết đây là sự thật.
Hắn ta dường như đang nhìn một con yêu quái.
Không phải yêu quái thì sao có thể phát ra âm thanh lớn như vậy?
Nương theo ánh đèn sáng dần, một đội bảo vệ lao từ bên trong ra, có người đã ăn mặc chỉnh tề, có người đang mặc quần áo.
"Lão Trần, xảy ra chuyện gì vậy?", đội trưởng đội bảo vệ dò hỏi.
Lão Trần chỉ vào Lý Dục Thần: "Anh ta, là anh ta nói".
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Lý Dục Thần, quát hỏi: "Này cậu kia, cậu là ai, biết đây là chỗ nào không?"
Lý Dục Thần vẫn nhởn nhơ đứng yên, hai tay chắp sau lưng, không để ý đến đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ không khỏi tức giận, nơi này chính là nhà họ Viên, một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường.
Bảo vệ nhà họ Viên tự nhận mình cao hơn những bảo vệ khác một chút, bọn họ đã quen với việc la lối om sòm bằng tư thái bề trên. Bọn họ chưa từng gặp được người kiêu ngạo đến vậy, dám chạy đến ngoài cổng chính nhà họ Viên làm màu.
Đội trưởng đội bảo vệ phẫn nộ: "Thằng kia, mau cút xéo đi! Bằng không thì chốc nữa cậu có muốn đi cũng không đi được".
Lý Dục Thần vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới.
Đội trưởng đội bảo vệ giận dữ: "Cố ý gây sự đúng không? Các anh em, lên bắt anh ta cho tôi, nhốt trong phòng tối một đêm trước đã, ngày mai giao cho ông chủ giải quyết".
Mấy người bảo vệ tiến tới, định ra tay.
Nhưng bọn họ vừa mới đến gần Lý Dục Thần, cả người đã bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Lúc này, Lý Dục Thần mới nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, ánh mắt lạnh như băng.
Đội trưởng đội bảo vệ bỗng nổi da gà khắp cả người.