Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Sơn khen: “Tuyệt lắm! Tôi đã thấy sòng bạc lớn nhất thành phố Hòa, cũng chỉ có hơn một trăm bàn thôi, mà chủ yếu toàn là mạt chược. Nơi này có hơn nghìn bàn đúng không?”

Hà Quảng Chí tự hào: “Thế này có tính là gì? Sòng bạc thế này bọn tôi còn có mười mấy nơi nữa cơ”.

Mã Sơn giơ ngón cái: “Không hổ là vua sòng bài Hào Giang!”

Hà Quảng Chí cười nói: “Anh Mã Sơn, anh có hứng thú đến Hào Giang không? Chúng ta là anh em mà, chỉ cần anh đồng ý thì sau này anh sẽ có được vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!”

Mã Sơn giật mình, bấy giờ anh ta mới hiểu ra, Hà Quảng Chí nhiệt tình với mình là vì mục đích này.

“Cậu Hà, thịnh tình của cậu tôi xin nhận, tôi và Dục Thần lớn lên bên nhau từ nhỏ, ngoại trừ cậu ấy, tôi sẽ không giúp bất cứ ai khác”.

Hà Quảng Chí không chịu từ bỏ, anh ta nói: “Anh Mã Sơn, anh là rồng, với năng lực của anh, cần gì phải bó mình trong mương rãnh, giang hồ rộng lớn, anh nên đi ra ngoài thi triển bản lĩnh. Không phải tôi nói khoác chứ ở trong cái nghề đánh bạc này, nhà họ Hà bọn tôi là nhà giàu số một chân chính đấy. Thật ra tôi có hùng tâm tráng chí cao xa hơn, muốn trở thành nhà giàu số một thế giới, đáng tiếc bên cạnh không có người tài. Anh Mã Sơn chịu đến chỗ tôi, giúp tôi lên làm gia chủ nhà họ Hà, thực thi kế hoạch, tôi đảm bảo, sau này anh sẽ dưới một người, trên vạn người! Cái này có lẽ Lý Dục Thần không cho anh được đâu nhỉ?”

Mã Sơn đanh mặt: “Tôi không quan tâm tiền tài, địa vị gì hết, tôi và Dục Thần là anh em, thứ Dục Thần có thể cho tôi, nhà họ Hà các cậu vĩnh viễn không thể cho được!”

Thái độ của Mã Sơn rất kiên quyết, nói chuyện còn thẳng đuột, làm cho Hà Quảng Chí rất khó chịu.

Đã nói đến nước này nên anh ta cũng không nói tiếp nữa.

Hà Quảng Chí cảm thấy bực bội, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, nhưng mặt mày vẫn tỏ ra niềm nở, anh ta cười nói: “Hahaha, anh Mã Sơn quả nhiên là người nghĩa khí, bội phục, bội phục!”

Mã Sơn bỗng nghĩ đến chính sự, bèn hỏi: “Sòng bạc của các anh có phải có một người tên là Thái Hòa Trung không, nghe nói là rất lợi hại?”

Hà Quảng Chí sửng sốt: “Đúng là có người này, làm sao vậy?”

“Không có gì, tôi nghe nói ông ấy rất lợi hại nên muốn mở mang tầm mắt, anh có thể giới thiệu cho tôi không?”, Mã Sơn nói.

Hà Quảng Chí nheo mắt, mỉm cười nói: “Chú Thúc là át chủ bài của sòng bạc bọn tôi, không dễ gì gặp được chú ấy đâu”.

“Phải làm gì mới có thể gặp ông ấy?”

“Đơn giản lắm, thắng cược”.

Hà Quảng Chí sai người lấy một triệu phỉnh đến, nói: “Số phỉnh này coi như tôi đưa cho anh, anh chỉ cần thắng một ván là có thể gặp chú ấy”.

Mã Sơn không nghĩ nhiều, đi dạo sòng bạc một vòng, anh ta đã ngứa tay lắm rồi, cho nên không khách sáo nữa, cầm lấy một triệu phỉnh rồi tìm bàn baccarat và ngồi xuống.

Từ nhỏ anh ta đã hay lăn lộn giang hồ, thường xuyên ra vào sòng bạc, tự nhiên kỹ thuật cũng không đến nỗi nào, dạo gần đây võ công tiến bộ rõ rệt, thị lực trở nên rõ ràng hơn, động tác đương nhiên cũng nhanh hơn trước kia nhiều.

Tất nhiên, ở sòng bạc Hào Giang, gian lận là điều không thể, anh ta cũng không chơi trò bịp bợm, anh ta chỉ tin tưởng với kỹ thuật và sức quan sát của mình thì thắng không phải việc khó.

Hà Quảng Chí nhìn bóng lưng anh ta và nở nụ cười, sau đó gọi một nhân viên HR đến, dặn dò vài câu rồi rời khỏi sòng bạc, đi lên phòng làm việc ở tầng trên.

Kỹ thuật của Mã Sơn khá ổn, vận may cũng không tệ, một lát sau đã số phỉnh đã tăng lên, thắng một triệu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Mã Sơn, Mã Sơn đi tới đâu là cô ta lại đi theo đến đó, Mã Sơn ngồi xuống thì cô ta ngồi yên bên cạnh anh ta, Mã Sơn hạ cược thì cô ta yên lặng ngồi xem, Mã Sơn thắng thì cô ta vỗ tay khen hay.

Mã Sơn ném vài phỉnh làm tiền boa, cô ta to gan lớn mật hơn, giúp Mã Sơn châm thuốc lá, xếp phỉnh, lấy đồ uống, ai không biết còn tưởng bọn họ thân quen ắm.

Nếu Mã Sơn biết bây giờ Tra Na Lệ đang ngồi ở một bàn đánh bạc cách anh ta không xa, cau mày nhìn bọn họ với ánh mắt khó chịu, chắc chắn anh ta sẽ cực kỳ hối hận.

Nhưng Tra Na Lệ khó chịu không phải bởi vì bên cạnh Mã Sơn xuất hiện một người phụ nữ khác mà ghen, cô ta nhìn một cái là nhận ra ngay người phụ nữ kia có vấn đề. Đó là “cò sòng bạc”, mục đích nhất định không phải bởi vì mấy đồng tiền thưởng Mã Sơn đưa cho.


Nhưng Tra Na Lệ không định vạch trần cô ta, một nửa hoạt động kinh doanh của sòng bạc Hào Giang đến từ cò mồi. Cô ta và Mã Sơn không thân thiết gì, không đáng đắc tội sòng bạc vì Mã Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK