Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản lý Trương đưa hóa đơn cho Hoàng Giai Huệ, trên mặt còn hiện nụ cười xấu xa không dễ phát giác.

Hoàng Giai Huệ nhìn hóa đơn một cái, cau mày, sau đó nhìn sang Trần Văn Học.

Khi nhìn thấy dấu môi đỏ trên cổ áo và trên cổ của Trần Văn Học, vẻ mặt liền biến sắc.

“Trần Văn Học, không ngờ anh là loại người đó!”, Hoàng Giai Huệ tức giận nói.

Trong lòng Trần Văn Học đang nổi lửa, lại thêm vốn dĩ không muốn liên quan gì với nhà họ Hoàng, cũng không thèm giải thích, đã sứt mẻ thì cho sứt mẻ luôn, không vui nói:

“Tôi là loại người nào?”

Hoàng Giai Huệ càng nổi giận, vứt hóa đơn lên mặt Trần Văn Học: “Đến câu lạc bộ chơi gái, chơi xong còn để vợ chưa cưới đến trả tiền, đúng là chỉ có anh, Trần Văn Học!”

Càng lúc càng nhiều người vây xem, có người nhận ra thân phận của họ, liền thì thầm to nhỏ.

Trần Văn Học hơi ngượng ngùng, nhưng lúc này anh ta lại không thể đi, quản lý Trương ngăn lại, muốn đu cũng không đi được.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông, lấy ra vừa nhìn số điện thoại, Trần Văn Học đã mừng đến suýt nhảy lên.

“Trời ơi, anh ta còn sống?”

Trần Văn Học cầm điện thoại, đi vào trong góc đại sảnh, vừa nói vừa cười lớn ha ha, giống như tên ngốc.

Lần này Hoàng Giai Huệ lại lúng túng.

Ngoài lúng túng, trong lòng cô ta cũng rất giận, giận gia đình sao lại tìm cho cô ta một người đàn ông như vậy để kết hôn, cho dù làm con rể ở rể cũng không được, người này không những nhân phẩm có vấn đề, mà còn là kẻ ngốc.

Quản lý Trương ghé đến nói: “Cô Hoàng, cô xem, hóa đơn này, cô có trả hay không?”

“Trả cái gì mà trả!”, Hoàng Giai Huệ không vui nói: “Ai thích trả thì đi mà trả!”

Nói xong, tức phừng phừng quay đầu bỏ đi.

Quản lý Trương bĩu môi, dường như không sầu lo vì hóa đơn này, cũng không giữ lại, chỉ là càng nhếch miệng cười hơn.

Trần Văn Học nghe điện xong, quay lại, phát hiện Hoàng Giai Huệ đã bỏ đi, liền hỏi Quản lý Trương: “Cô Hoàng đâu?”

Quản lý Trương cười lạnh lùng nói: “Vừa nãy người ta đồng ý giúp cậu trả tiền, cậu không nhận, bây giờ thì nhớ đến người ta rồi? Đương nhiên là đi rồi! Cậu Trần, có cần tôi cho người đuổi theo giúp cậu không?”

Trần Văn Học chắc chắn Hoàng Giai Huệ đã đi, thở nhẹ nhõm, nói: “Không cần đâu”.

Quản lý Trương nói: “Vậy hóa đơn của cậu làm thế nào? Hay là, tôi thông báo cho bố cậu cầm tiền đến chuộc người?”

“Ông dám!”, Trần Văn Học trừng mắt, lộ vẻ hung dữ.

Quản lý Trương sợ giật mình, không hiểu tại sao Trần Văn Học bỗng nhiên như biến thành người khác. Dù sao ông ta cũng chỉ là quản lý của câu lạc bộ, đâu dám gọi điện cho Trần Định Bang.

“Ôi, tôi không dám, nhưng anh sử dụng dịch vụ, tôi thu tiền, đây là chuyện đương nhiên, đường đường cậu chủ Nhà họ Trần, cũng không thể ăn uống quỵt chứ?”

“Yên tâm, tôi đã sử dụng dịch vụ, sẽ không thiếu của ông một đồng”, Trần Văn Học cười nói.

Quản lý Trương cứ cảm thấy nụ cười của Trần Văn Học ẩn chứa điều gì.

“Cậu Trần, là cậu nói đấy nhé?’

“Là tôi nói”, Trần Văn Học gật đầu: “Tôi còn có người bạn sắp đến đây, ông sắp xếp cho tôi một phòng riêng đi”.

Quản lý Trương do dự một lúc, nói: “Được, nhưng mà cậu Trần, tôi phải nói trước, nếu không có tiền thanh toán, tôi chỉ đành báo cảnh sát”.

Trần Văn Học lạnh lùng hừ một tiếng. Đương nhiên anh ta biết, báo cảnh sát mà ông ta nói không phải là báo cảnh sát thật, mà là ám thị anh ta, một khi chuyện này truyền ra ngoài, có thể sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.

“Nếu ông có gan, bây giờ có thể đi báo luôn”, Trần Văn Học nói.

Quản lý Trương càng lúc càng không đoán được rốt cuộc Trần Văn Học đã gọi cứu binh gì đến, cậu ấm thế gia như này, nếu không phải người đứng phía sau đó cứ muốn hại anh ta, quản lý Trương tuyệt đối không có gan đắc tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK