Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, trước khi đi, anh nhất định phải tăng cường hàng rào an ninh cho Ngô Đồng Cư, đây cũng là lý do anh đưa Hoàng Đại Sơn về đây.

Tuyệt đối không thể để phần tàn hồn còn lại của Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện. Nếu không, cho dù có tìm được Ô Mộc Thiếp thì cũng không thể cứu được Lâm Mộng Đình.

Anh đi tìm Hoàng Đại Sơn định dặn dò mấy câu, không ngờ lại thấy trên ngọn núi ngoài sân sau của Ngô Đồng Cư có một chàng trai mặc áo gấm đang đứng sóng vai cùng với một người đẹp, dõi mắt ngắm cảnh thành phố xa xa.

“Kinh Kinh, cô có biết áo tiên nhân là gì không?”

“Không biết, là gì vậy?”

“Chính là áo trên người cô đó!”

“Áo trên người tôi ư?”

“Thầy thuốc Trung y gọi da nhím là áo tiên nhân, da nhím vị đắng, tính bình, uống nó có công dụng hoạt huyết, giải độc, giảm đau”.

“Thật sao?”

“Thực ra đây chỉ là hiểu biết phổ thông của người đời. Bọn họ không biết là da nhím ngoài có thể hoạt huyết, giải độc ra, còn có thể nuôi dưỡng tinh thần của con người, giúp ích cho việc tu hành. Nếu không thì sao người xưa lại gọi nó là áo tiên nhân chứ?”

“Ồ, kiến thức của anh thật là uyên bác”.

“Chuyện này thì có là gì, chúng ta là yêu, sinh ra vốn đã thua kém một bậc nên lại càng phải nỗ lực để trở nên mạnh hơn, nhất định không được để con người coi thường chúng ta!”

“Ừm!”, Bạch Kinh Kinh tỏ ra hết sức bội phục.

“Vậy cô có biết áo tiên nhân được chế tạo như thế nào không?”

“Như thế nào?”

“Chính là dùng dao rạch bụng nhím rồi từ từ bóc toàn bộ lớp da ra, không được làm rụng một cái gai nhím nào, sau đó rắc vôi…”

“Ôi, đáng sợ vậy ư!”

“Loài người vốn rất đáng sợ, có điều cô cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô”.

Hoàng Đại Sơn nói xong, hết sức tự nhiên choàng vai Bạch Kinh Kinh.

... Hiện tại, quán Giang Hồ đã trở thành nơi tập trung tin tức giang hồ quan trọng nhất ở thành phố Hòa, thậm chí là ở Giang Nam.

Quán cơm bình dị trước đây nằm trên con đường cũ, cửa hàng bé, không tiện cho các nhân vật chốn giang hồ lui tới. Cho nên chị Mai chuyển quán ra đầu phố, thuê liên tiếp mấy cửa hàng, đập thông tường với nơi trước kia là quán mạt chược A Lục và salon làm đẹp.

Nhờ vậy mà tiệm cơm nằm ở giữa, còn bên trái là salon làm đẹp, bên phải là xới bạc giải trí, rất phù hợp với sở thích của dân giang hồ.

Cùng với tiếng tăm của quán Giang Hồ càng ngày càng lớn mạnh, đương nhiên bà chủ Nhất Chi Mai cũng càng ngày càng nổi tiếng hơn, hơn nữa còn được ca ngợi là giang hồ đệ nhất mỹ nữ.

Rất nhiều dân giang hồ tới quán Giang Hồ là để chiêm ngưỡng dung nhan của bà chủ.

Chị Mai rất đau đầu với danh xưng này. Để được yên thân, bà ta lại chuyển quán cơm về kiểu bình dân, bảng hiệu bên ngoài và trang trí bên trong quán đều quay về với dáng vẻ ngày trước.

Lý Dục Thần đứng trước cửa quán cơm bình dị, trông thấy trên cửa kính và tay nắm cửa quen thuộc có treo biển “Chào mừng quý khách”, không khỏi thổn thức, có cảm giác như “Năm ngoái hôm nay ngay cửa này, mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau”.

Chỉ có điều “mặt người” vẫn còn, hoa đào vẫn nở hằng năm. Không hiểu sao, Lý Dục Thần lại cảm thấy hoài niệm quãng thời gian này. Khi đó, cuộc sống vui vẻ rất đơn thuần, còn hiện tại, chuyện phục hưng nhà họ Lý đã đi vào quỹ đạo, anh cũng càng ngày càng dấn sâu hơn hồng trần nhưng lại cảm thấy buồn vu vơ khó tả.

Một con chó vàng gầy gò nằm co quắp ở chỗ cửa ra vào, da loang lổ các vết đốm như thể bị mắc bệnh ngoài da, trên mặt có mấy vết sẹo to, trông xấu kinh khủng.

Lý Dục Thần đi vào trong, con chó vàng lười biếng nhìn theo anh.

Trong quán không có khách. Chị Mai ngồi sau quầy bar, thấy anh tới, bà ta đứng dậy tiếp đón.

Lý Dục Thần nhìn bà ta thướt tha đi tới.


Chị Mai dừng lại, cúi đầu nhìn mình mấy lần, vặn hông mấy lượt, hỏi: “Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Không đẹp à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK