Thực ra Lâm Thượng Nghĩa cũng không rõ rốt cuộc Lý Dục Thần có vấn đề hay không, chẳng may sử dụng ma công gì thật, bị phủ Thiên Sư năm đằng chuôi, sợ rằng sẽ rắc rối.
Cho nên trong lời nói của ông cụ có dụng ý, bảo rằng đừng lo lắng, nghĩa là bảo Lý Dục Thần thấy không ổn thì bỏ chạy, một ông lão phàm trần như ông cụ, phủ Thiên Sư cũng sẽ không làm gì ông cụ.
Dặn dò xong, Lâm Thượng Nghĩa liền cùng Trương Đạo Viễn và Mao Khuê Sinh đến Thiên Tinh Quan.
Lý Dục Thần rời khỏi Long Hổ Sơn, vốn đi thẳng về thành phố Hoà, lúc qua đường trên không trung thành phố Mai, bỗng nhìn xuống nước sông Phúc Xuân cuồn cuộn, thấp thoáng có tiếng rồng gầm.
Liền giáng xuống kim quang, đáp xuống bên sông. Thì ra là Nghiêm Cẩn đang luyện công bên sông.
Chỉ thấy trong tay Nghiêm Cẩn cầm một cây bút, thân bút trắng tinh lóng lánh như ngọc.
Nghiêm Cẩn ngưng thần tĩnh khí, nhẹ nhàng vung lên với mặt sông, trong thần thức liền nghĩ đến một tiếng
rồng gầm, còn trên mặt sông nổi lên sóng lớn.
Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, đi đến vỗ vai Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn sợ giật mình, quay đầu nhìn là Lý Dục Thần, vui mừng nói: “Anh rể! Anh về rồi ư?”
Lý Dục Thần cười nói: “Cũng may tôi về xem xem, đâu có ai luyện công như cậu!”
Nghiêm Cẩn khó hiểu nói: “Em luyện sai rồi ư?”
“Sai thì không sai, chỉ là tiếng động quá lớn”, Lý Dục Thần nói: “Cậu có biết dân gian có một câu, là tiền tài không lộ ra ngoài không?”
Nghiêm Cẩn là cậu bé thông minh, được Lý Dục Thần chỉ điểm liền hiểu ngay, nhìn cây bút trong tay, nói: “Anh rể, em hiểu rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Hiểu thì tốt. Người bình thường không có tội, vì mang ngọc trong người nên phải chịu tội. Cần câu rồng của cậu, là bảo vật hiếm có, giới †u hành có không ít chuyện giết người cướp vật báu. Hơn nữa, cậu gây ra động tĩnh quá lớn. Làm như vậy, khiến tàu thuyền phải đi lại trên sông thế nào? Du khách nhìn thấy, không biết là chuyện gì, quay video lại phát trên mạng, lại gây ra sóng gió”.
“Anh rể, em biết sai rồi”, Nghiêm Cẩn cúi đầu nhận sai: “Nhưng anh rể à, em vừa ngộ ra được cách sử dụng cần câu rồng trong cuốn sách Tử Lăng, không luyện thế này, em phải luyện thế nào đây?”
Lý Dục Thần nhận lấy cần câu rồng trong tay Nghiêm Cẩn, quan sát thật kỹ.
Ngắm một lượt khiến anh kinh ngạc.
Cần câu rồng còn cao cấp hơn anh tưởng tượng. Chất liệu của thân trông có vẻ như ngọc trắng, thực chất không phải là ngọc, mà là khớp xương mỏng ép nén lại, nhìn giống đốt tre, tổng cộng năm đốt, độ dài mỗi một đốt không giống nhau.
Lý Dục Thần nghỉ ngờ đây là xương ngón tay của rồng, cũng có nghĩa là được làm từ xương vuốt rồng.
Vì dùng thần thức cảm ứng, trong thân bút phong ấn hồn của một con giao long. Vừa nấy nghe thấy tiếng rồng gầm, chính là long hồn bên trong phát ra khi Nghiêm Cẩn sử dụng cần câu rồng.
Lông trên đầu bút cũng rất đặc biệt, không biết từ chất liệu gì, trong đó có hai sợi khác với những sợi khác, có lẽ là được làm từ râu rồng.
Với pháp lực kích phát, hai sợi râu có thể tự do co duỗi, dài ngắn theo pháp lực.
Lý Dục Thần trả cần câu rồng cho Nghiêm Cẩn, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu chỉ được dùng thứ này viết chữ, bất kể cậu ngộ ra điều gì, cũng không được thử. Đợi khi đủ cảnh giới, thì luyện công pháp trong cuốn sách Tử Lăng”.
Nghiêm Cẩn còn muốn hỏi, như thế nào mới tính là đủ cảnh giới, nhưng lúc này điện thoại của Lý Dục Thần đổ chuông.
Lý Dục Thần nhận điện, dần cau mày, nghe mấy câu liền tắt máy, nói: “Cậu về nhà trước, nói với Lâm Vân, ở lại thành phố Mai trước, đợi tin của tôi”.
Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, bay thẳng đến thành phố Hoà.
Lý Dục Thần chạy về thành phố Hoà, trực tiếp đáp xuống sơn trang Bắc Khê.
Lúc này, Lâm Thu Thanh cũng vừa nhận được tin chạy về.
Trong hoa viên sơn trang đây những người bị thương nằm khắp đất, đều là người do một tay Lâm Thiền Minh huấn luyện, cũng là những người trung thành với nhà họ. Lâm ở lại sau khi trải qua đại nạn.
Bây giờ những người này đều bị thương, có những người thương nghiêm trọng, nửa bên đầu bị vỡ, đã không thể sống được nữa.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Sao lại thế này!", Lâm Thu Thanh đau lòng.