Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà già mù run rẩy, không nói gì.

“Bà đã nói lần này không giết được tôi thì bà là người của tôi, tôi bảo bà làm gì thì bà phải làm cái đó”.

Lý Dục Thần trở tay, nỏ máy đã rơi vào tay anh.

Anh nhìn chiếc nỏ máy, rồi tặc lưỡi thở dài: “Nỏ Huyền Cơ của Mặc gia, đúng là tinh vi!”

Bà già mù thở dài, rồi giơ tay lên lau mặt, sau đó lột bộ tóc giả ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.

“Sao cậu lại biết nỏ Huyền Cơ?”

“Tôi không những biết mà còn biết cách dùng nó. Đáng tiếc là tu vi của cô không đủ, bằng không cô không cần đến gần, chỉ cần thần thức tập trung vào tôi là có thể giết tôi từ khoảng cách xa vài cây số. Nếu cô bước vào cảnh giới Tiên Thiên mà có chiếc nỏ này thì quả thực có khả năng giết tôi”.

“Sao cậu lại biết được rõ ràng như vậy?”

“Tôi có duyên với Mặc gia”, Lý Dục Thần nói: “Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết cô tên là gì rồi nhỉ?”

“Ân Oanh”.

“Anh Anh?”

Lý Dục Thần cảm thấy cái tên này thật là kỳ lạ, nhưng anh không hỏi nhiều.

“Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, nghe nói Mặc gia rất thủ tín, cô đã nói thì sẽ giữ lời chứ?”

“Giữ lời chứ”, Ân Oanh nói: “Nhưng nếu cậu bảo tôi làm việc tôi không muốn làm thì tôi sẽ chết cho cậu xem?”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ...”

Ân Oanh nghẹn lời, không biết phải biểu đạt như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Lý Dục Thần cười ha ha, anh cất kiếm Huyền Minh đi, trả nỏ Huyền Cơ lại cho Ân Oanh, nói: “Đi thôi, về nhà với tôi”.

“Về nhà?”

Ân Oanh giật mình, lần đầu tiên cô ấy nghe được hai chữ “về nhà”, trong ký ức của mình, cô ấy chưa từng có nhà.

Ân Oanh là cô nhi, từ khi có ký ức cô ấy đã lang thang trên đường phố.

Khi ấy, có một nhóm trẻ con lưu lạc. Cô ấy còn nhớ bọn họ có một thủ lĩnh, là một đứa trẻ ăn mày đẹp trai, dẫn dắt bọn họ cùng nhau đi ăn xin, cùng nhau lang thang đầu đường xó chợ, cùng nhau đi đến thủ đô.

Nhóc ăn mày đẹp trai nói, thủ đô toàn là người có tiền, đến thủ đô rồi thì bọn họ không bao giờ phải lo đói bụng nữa, không cần sợ mùa đông bị chết cóng chết rét vì gió tuyết nữa.

Thời ấy có một từ rất thịnh hành là “phiêu bạt thủ đô”, cô ấy là một đứa ăn xin trôi dạt đến đây, có lẽ bọn họ là nhóm người đặc biệt nhất trong tộc phiêu bạt thủ đô này.

Sau đó, bọn họ bị một nhóm ăn mày khác đánh. Khi đó, cô ấy mới biết ăn xin cũng có bang phái và tổ chức. Không gia nhập tổ chức của những người đó thì không có tư cách đi ăn xin, ít nhất là không thể xin cơm trên địa bàn mà họ định ra.

Nhưng có nơi nào không phải địa bàn của nhóm người đó?

Đại ca đứng đầu nhóm của cô ấy, đứa trẻ ăn mày đẹp trai kia, bị người ta đánh chết, những người còn lại bị đuổi tán loạn.

Cô ấy chạy vào ngọn núi hoang ở ngoại ô thủ đô, chịu đói ba ngày mới gặp được sư phụ của mình bây giờ.

Từ đó về sau, cô ấy trở thành một người Mặc gia, nhiều năm sau trở thành một sát thủ đủ tư cách.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ có được một mái nhà.

Sư phụ nói, người Mặc gia không có nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK