Vì để cứu anh mà cô gái này đã tình nguyện bị bôi nhọ thanh danh. Một cô gái giống như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương được?
“Mau tránh đi, bố tôi thật sự sẽ giết chết anh đấy!”
Vưu Hinh hét lên, cố gắng kéo Lý Dục Thần ra phía sau để cô ta tự mình chịu nhát rìu này.
Đương nhiên Lý Dục Thần không chịu.
Vì thế hai người bọn họ liền ôm lấy nhau.
Lý Dục Thần ôm cô ta thật chặt rồi xoay người chĩa lưng về hướng của chiếc rìu đang bổ xuống.
Anh cảm nhận được sự mềm mại ở trong vòng tay, gần như khuôn mặt của anh đang kề sát mặt của cô ta, anh cũng nhìn thấy nỗi buồn và những giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt ấy.
"Tại sao..." cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hôn.
Giống như ngọn lửa thắp sáng trong đêm tối, ngọn lửa bùng cháy cùng hơi ấm đã bao bọc lấy cô ta và anh.
Lý Dục Thần cảm nhận được tiếng rít ở phía sau lưng, đó là tiếng rìu vụt qua trong không khí.
“Bố! Bố dừng tay lại!”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Chị!" Trong mắt Vưu Hinh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lý Dục Thần quay người lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm chặt bố của Vưu Hinh.
“Bố, bố điên rồi sao? Đấy là Vưu Hinh! Là con gái của bố mà!”
“Ayna, buông bố ra! Đấy không phải là con gái của bố! Đấy là một con khốn xấu xa! Nó đã hủy hoại gia phong của gia đình chúng ta! Bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Vưu Hinh, chạy mau! Mau chạy đi!” Chị gái Ayna hét lên.
Lúc này Vưu Hinh mới như tỉnh lại từ trong mộng rồi kéo Lý Dục Thần chạy ngang qua người bố cô ta.
Nhưng con đường ra khỏi thôn đã bị thôn dân chặn lại nên hai người bọn họ không còn đường nào để đi.
Bọn họ trèo lên bức tường khá thấp ở bên cạnh, phía sau nó chính là một sơn cốc sâu thẳm.
Mấy con chó đuổi sát theo bọn họ, mặc dù chúng không tiến lên cắn nhưng vẫn một mực đuổi theo và sủa điên cuồng.
Ánh đèn pin và tiếng bước chân lộn xộn của thôn dân càng ngày càng gần hơn.
Vưu Hinh do dự một lát, sau đó kéo Lý Dục Thần nhảy xuống sơn cốc sâu thẳm.
Sau lưng truyền đến những giọng nói kinh hãi của thôn dân:
“Vưu Hinh! Các cháu không thể đi vào đó đâu, nơi đó là cấm địa!"
“Vưu Hinh...!”
trong sơn cốc sâu thẳm, tiếng hò hét của thôn dân ngày một xa dần và sau lưng cũng không còn ai đuổi theo bọn họ nữa.
Lý Dục Thần phát hiện linh khí của nơi này vô cùng dồi dào nhưng anh vẫn không thể nào khôi phục được pháp lực của bản thân, cơ thể yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Điều này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt, như thể mặt anh bị che lại bằng mặt nạ dưỡng khí, cũng giống như phổi bị mất khả năng hô hấp.
"Đây là nơi nào?" Anh hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Vưu Hinh nói: “Chưa từng có người đi vào trong này, người xưa đều nói nơi này chính là cấm địa.”
Bọn họ đi trong đêm tối.
Đi qua một đoạn đường núi gồ ghề, phía trước bỗng nhiên rộng mở thông thoáng, từng mảng hoa rực rỡ nở rộ trước mắt như thể ánh sao trên trời rơi xuống điểm xuyết trên mặt đất hoặc cũng có thể là cánh hoa trên mặt đất bay lên để trang trí cho bầu trời.
"Oa! Ở đây đẹp quá!"
Vưu Hinh xoay người lại, váy bay trong làn hoa như một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng.
Lý Dục Thần nhìn cô, không khỏi có chút ngây ngốc.