Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu không phải tôi ra tay, ngay cả Tiêu Sinh ông cũng suýt chút nữa không đánh bại được".

"Hừ, ai biết được họ Tiêu kia chuẩn bị Phích Lịch Hỏa Đạn chuyên môn khắc tôi. Ông ta truy lùng tôi vài chục năm, thật sự là tốn công tốn sức!", Đạm Đài Ngọc tức giận nói: "Nếu không phải tôi để cờ U Minh ở trong mộ cổ, làm gì có chuyện họ Tiêu chạy mất!"

"Đừng nói những thứ này, còn bao lâu nữa ông mới có thể lấy được đồ vật?", cái bóng hỏi.

"Sắp rồi. Trận pháp bảo vệ bên trong ngôi mộ đã gần như rách hết, chờ cờ U Minh rửa sạch sát khí oán linh là tôi có thể ra tay. Đợi tôi cầm được cờ Huyền Vũ, cái gì Lý Dục Thần, cái gì lôi kiếp Tiên Nhân, giết hết!"

"Động tác phải nhanh lên. Ngoài ra, ông phải phân biệt rõ ràng thân phận và nhiệm vụ của mình. Cầm cờ Huyền Vũ là để ông xây dựng lại Hắc Thủy Đường, không phải để giết chết ai. Chỉ có cầm cờ Huyền Vũ trong tay, ông mới thật sự là đường chủ Hắc Thủy Đường!"

"Dạ, tôi hiểu", khuôn mặt Đạm Đài Ngọc nghiêm lại, cung kính nói.

Cái bóng dần đi dộng về phía cửa, chậm rãi phai nhạt đi, nhanh chóng biến mất ngoài cửa miếu.

Đạm Đài Ngọc nhìn thoáng qua miếu hoang trống rỗng, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, xách quần lên, hung hăng dậm chân rồi bước ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong núi rừng.

Chỉ để lại mùi máu tươi thoang thoảng bay theo gió núi.

Bởi vì mang theo ba người, Lý Dục Thần không ngự kiếm bay lên trời.

Cũng may từ Thủ đô đến Long Môn Thiên Quan không quá xa, lái xe không bao lâu đã đến. Chậm rãi vào đường núi, tòa miếu cổ bỏ hoang kia không ở trên tuyến đường du lịch, không dễ tìm cho lắm.

Tiêu Minh Hạc là Tông Sư, Bạch Phương Hưng biết pháp thuật, hai người đi đường tất nhiên là nhanh chóng, nhưng ông chủ Hầu là người bình thường, leo núi khá mệt mỏi.

Theo ý của Bạch Phương Hưng, vốn không nên dẫn ông ta theo, đến thắng cảnh Long Môn Thiên Quan là quăng ông ta.

Nhưng Lý Dục Thần không đồng ý, đã đồng ý cho ông ta đi cùng thì không thể bỏ dở giữa chừng.

Đối với Lý Dục Thần mà nói, mang ông chủ Hầu hay mang Bạch Phương Hưng, hoặc mang thêm một Tông Sư cũng chẳng có gì khác nhau.

Thật sự gặp gỡ cao thủ đánh nhau, không một ai có tác dụng.

Mà ông chủ Hầu quen thuộc địa hình địa mạo nơi này, so tác dụng, khả năng còn lớn hơn hai người kia chút.

Dựa theo phương hướng và lối đi Tiêu Sinh cho, bọn họ nhanh chóng tìm được tòa miếu hoang kia.

Chỉ là trong miếu đổ nát không có thứ gì.

"Ông Tiêu sẽ không chỉ sai đường chứ?", Bạch Phương Hưng nhìn tòa miếu trống không nói.

"Sẽ không, bố tôi sẽ không sai", Tiêu Minh Hạc kiên định tin tưởng bố mình.

"Nếu như có người ở chỗ này nhóm lửa, đi ngủ, ăn gì đó... đều sẽ để lại dấu vết. Nơi này thoạt nhìn đã thật lâu không có ai đặt chân".

"Có phải là chúng ta tìm lầm địa điểm không?"

"Không đúng!", ông chủ Hầu đang thở hổn hển bởi vì đi quá nhiều đường núi đột nhiên nói: "Ngày trước tôi từng tới căn miếu này, tôi nhớ vị trí của tượng phật không phải như này".

Ông ta đi đến trước tượng phật đã sụp đổ, lại đi vòng qua đằng sau xem xét.

"Nơi này vốn còn có một cái đầu phật cũng không thấy".

Bạch Phương Hưng nói: "Người của Ma giáo cần đầu phật làm gì? Nhất định là bị đám thương nhân văn vật các ông trộm".

Ông chủ Hầu lắc đầu nói: "Thương nhân buôn văn vật thông thường sẽ không động vào đầu phật, bởi vì điềm xấu, ngay cả kẻ trộm mộ cũng rất ít chú ý đến đầu phật. Hơn nữa đầu phật quá nặng, chuyển từ trên núi ra ngoài rất dễ bị người khác phát hiện".

Bạch Phương Hưng nói: "Luôn có người thấy lợi quên nghĩa, nghèo hèn liều mạng, quan điểm của ông không thể chứng minh điều gì".

Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, quét đầu ngón tay qua mặt đất, rồi đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK