Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở vùng cấm địa này, theo lý mà nói, nếu quy luật của không gian là khác nhau thì một khẩu súng như vậy cũng nên mất hết hiệu lực mới đúng.

Nhưng cũng có khả năng Ba Kỳ Lan chính là người bảo vệ của cấm địa nên anh ta sẽ có quyền hạn của của người bảo vệ.

Mặc dù Lý Dục Thần đã tìm ra một số sơ hở trong quy tắc nhưng lượng pháp lực mà anh đã khôi phục hiện giờ vẫn chưa đủ để có thể chống lại đạn, huống chi anh lại vừa bị trọng thương.

Họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía anh.

Ba Kỳ Lan bóp cò.

"Không!"

Vưu Hinh đứng chắn ở trước mặt Lý Dục Thần bât chấp sự an toàn của bản thân.

"Không!"

"Không!"

Giọng nói của ba người chồng lên nhau và cuối cùng bị tiếng súng đè lên.

Đạn bắn vào tim của Vưu Hinh.

“Vưu Hinh!”

Lý Dục Thần và Ba Kỳ Lan đồng thời hét lên.

Lý Dục Thần dùng tay che ngực của Vưu Hinh, máu tươi chảy ra từ giữa các ngón tay của anh.

Anh dùng hết số pháp lực vừa mới được hồi phục để cố gắng hết sức trị liệu cho Vưu Hinh. Nhưng viên đạn đã bắn trúng tim của cô ta, trừ phi anh phá bỏ những ràng buộc của quy tắc không gian ở nơi này thì sẽ khôi phục hoàn toàn cảnh giới pháp lực.

“Vưu Hinh!” Ba Kỳ Lan cũng lao đến: “Sao em lại phải làm như vậy? Vì sao thế? Anh không muốn giết em mà!”

“Mau lên! Mau giúp cô ấy cầm máu đi cái đồ ngu này!” Lý Dục Thần hét lên.

Nhưng dường như Ba Kỳ Lan cũng không biết nên làm như thế nào mà chỉ ngơ ngác lắc mạnh cơ thể của Vưu Hinh.

“Cút đi! Đều là do anh đã hại cô ấy!”

Lý Dục Thần không khỏi giận dữ hét lên khi thấy Ba Kỳ Lan có quyền hạn không gian mà ngay cả pháp thuật chữa trị cơ bản cũng không có.

Nhìn thấy máu của Vưu Hinh vẫn đang chảy ra không ngừng, Lý Dục Thần cảm thấy bất lực và tức giận đến cùng cực.

Sát ý dâng lên từ tận đáy lòng, sự tức giận cũng sôi sục ở trong máu anh.

Anh nghe thấy những câu thần chú cổ xưa từ khoảng không xa xôi, anh nhìn thấy ánh nắng mặt trời thiêu đốt làm khô biển cả, dung nham cũng phun trào ra ngoài.

Một bóng đen xuất hiện dưới ánh mặt trời đỏ rực và nhảy một điệu nhảy kỳ lạ.

“Giết!...”

“Trời sinh vạn vật để nuôi sống con người nhưng không một người nào có thể báo đáp trời.” giọng nói của Lý Dục Thần mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Anh ôm Vưu Hinh rồi nhảy múa ở trong hang động.

“Ma quỷ! Anh là ma quỷ!”

Ba Kỳ Lan đang tựa lưng vào vách động nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi.

“... Tôi chính là trời, trời là tôi, giết hết tất cả những người làm trái đạo trời trên thiên hạ! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!"

Khi Lý Dục Thần niệm xong chữ ‘giết’ cuối cùng, trên trời liền hiện lên một tia sét khổng lồ màu đen.

Không sai, là màu đen.

Tia sét đó còn đen hơn cả màn đêm, như thể nó đã hấp thụ toàn bộ ánh sáng ở xung quanh, thậm chí ngay cả âm thanh cũng đều là màu đen.

Tia sét xé nát cả không gian.


Biển hoa bao la trên núi khô héo ngay lập tức, cây cối nhanh chóng biến mất, để lộ ra những tảng đá núi cằn cỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK