Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trên cao của tế đàn, cơ thể linh mục bị ép sát vào cây thánh giá, đôi mắt trợn trừng như cá chết, trong mắt còn lưu lại sự hoảng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Một thanh kiếm cắm vào ngực ông ta, lưỡi kiếm đâm vào tim, xuyên qua cơ thể và ghim ông ta lên cây thánh giá.

Vương Sùng Tiên nhíu mày.

Trận chiến này nhìn qua có vẻ dễ dàng nhưng thật ra lại không đơn giản như vậy.

Tất cả năng lượng thiêu đốt đó không xuất phát từ người linh mục kia. Theo tiêu chuẩn của Huyền môn Hoa Hạ, tu vi của vị linh mục này cùng lắm chỉ là nhập môn.

Nhưng ông ta lại có thể có được năng lượng kinh khủng ấy nhờ việc đọc kinh và triệu hồi.

Năng lượng này đến từ đâu?

Vương Sùng Tiên không biết.

Lúc nhỏ khi ông ta nghe sư phụ giảng về các thuật pháp cổ đại, yêu ma thần thuật đều có rất nhiều pháp hàng chú, không tu cho bản thân, chỉ cần có lòng thành kính và tín ngưỡng là có thể có được sức mạnh của thần.

Nhưng sư phụ cũng nói, những thứ nguyên thủy đó đều lạc hậu, không có ích gì cho việc tu hành nên sớm đã bị đào thải.

Kiếm chỉ thu lại, kiếm Thanh Phong lập tức rút ra khỏi người linh mục, bay ngược trở về vỏ.

Vương Sùng Tiên giơ kiếm lên trước, đi qua đại sảnh giáo đường ra đằng sau.

Lý Dục Thần đã nói với ông ta, khi đụng tới Thái Dương Thánh Giáo, điều phiền phức nhất không phải là bọn họ dùng thuật, mà là tất cả tín đồ của bọn họ đều bị tẩy não và được cấy thuật tín ngưỡng vào.

Ông ta không thể đào được bất kì bí mật nào trên người bọn họ, dù ông ta có dùng cách nào đi nữa, trước khi bọn họ ở miệng, tín ngưỡng của bọn họ sẽ sụp đổ, sau đó linh hồn của bọn họ sẽ chết.

Giáo đường này cũng không lớn, so với những giáo đường lớn nổi tiếng, nơi này vừa nhỏ vừa đơn sơ.

Theo lý mà nói, trong giáo đường nên có những giáo đồ hoặc linh mục khác nữa, nhưng không biết họ đã nghỉ ngơi hay là vì lý do nào khác, đằng sau giáo đường đều trống không, không có lấy một người.

Vương Sùng Tiên rất ngạc nhiên, trực giác bẩm sinh sau khi lịch kiếp mách bảo ông ta rằng, nơi này đang che giấu một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm.

Chính vì sự nguy hiểm này mà ông ta phán đoán rằng nhất định không có ai biết về bí mật của ngôi giáo đường này.

Thần thức tìm kiếm mỗi một góc ở đây, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Sau đó, ông ta phát hiện ở phía cuối hành lang kia, bức phù điêu chúa vác cây thánh giá trên lưng ở vách tường kia có hơi kì lạ.

Bức phù điêu này khi nhìn bằng thần thức và mắt thường có sự khác biệt. Dùng mắt thường thì thấy rằng chúa đang giang hai tay, hai chân khép lại giống như những bức tượng Jesus trong nhiều giáo đường khác. Nhưng khi nhìn bằng thần thức thì lại thấy, chân chúa có hình chữ lớn, tay chếch về phía trước.

Vương Sùng Tiên đi tới, đứng trước vách tường, dùng tay chạm vào bức tường và đẩy về phía trước. Vách tường vỡ tung ra, để lộ một cái lỗ, phía sau cái lỗ là một khu vườn đầy hoa.

Từng đợt hương hoa phả vào mặt.

Nơi này là khu vực trung tâm thành phố, Vương Sùng Tiên chắc chắn vừa rồi ông ta đã điều tra ra, xung quanh ngôi giáo đường này đều là nhà ở và đường phố, không thể nào có một khu vườn lớn như vậy được.

Ông ta chui qua lỗ trên tường, đi qua biển hoa, sau đó thấy một mặt cỏ bằng phẳng, có lẽ là lớn như một sân bóng.

Có rất nhiều người ngồi quây quần trên bãi cỏ, bọn họ đều mặc áo đen, dùng tấm khăn đen che đi khuôn mặt, chỉ để lộ hai con mắt.

Giữa bãi cỏ có vài cây thánh giá, trên mỗi cây thánh giá đều có một người đầu tóc bù xù, không mặc quần áo bị trói.

Phía dưới cây thánh giá là một đống củi khô.

Trông có vẻ là đang muốn thiêu chết bọn họ.

Vương Sùng Tiến rất nhanh chóng nhận ra, một trong số những người bị trói trên thánh giá chính là Kim Tam Mộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK