Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Thành là huyện thành trực thuộc thành phố Hòa, cách thành phố không xa.

Tại chỗ giáp giới của thành phố và huyện lỵ, trong một căn biệt thự vùng ngoại ô, Sáu Sẹo tựa lưng vào ghế sofa, miệng ngậm thuốc lá, khuôn mặt tràn ngập vẻ đắc ý.

Ba người chị Mai, ông chủ Vương và sư phụ Vinh đang ngồi trên nền đất lạnh như băng của phòng khách.

Không bị dây thừng buộc chặt, nhưng bọn họ không thể lộn xộn, vừa cựa quậy, cổ trên người sẽ tác oai tác quái.

"Sao hả, chị Mai, đại hiệp Nhất Chi Mai?", Sáu Sẹo đứng lên, đi dạo một vòng quanh ba người: "Không ngờ tới phải không, rốt cuộc mấy người vẫn rơi vào trong tay tôi!"

Sư phụ Vinh nhìn thấy gã ta liền lập tức nổi nóng, đứng phắt dậy.

Sáu Sẹo giật mình.

Gã ta từng thấy dao của sư phụ Vinh nhanh thế nào.

Gã ta lùi lại mấy bước theo bản năng, đâm vào góc ghế sô pha, suýt chút nữa té ngã.

Nhưng sư phụ Vinh vừa đứng lên, trong bụng liền dâng lên cơn đau thắt, đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.

Sáu Sẹo đứng thẳng người một lần nữa, lấy lại bình tĩnh, nhớ đến việc bọn họ đều bị thuật Giáng Đầu khống chế, gã ta vô cùng tức giận với dáng vẻ chật vật vừa rồi của mình.

"Mẹ nhà mày, xem chốc nữa ông đây chơi chết mày thế nào!", Sáu Sẹo hung hăng nhổ một cục đờm về phía sư phụ Vinh: "Chẳng phải ông ngạo mạn lắm sao, đến đây đi! Đến đánh tôi này!"

Sư phụ Vinh cáu giận, mặt lúc xanh lúc đỏ.

Đến tận lúc này, trên mặt ông chủ Vương vẫn treo nụ cười mang tính biểu tượng kia.

Ông ấy nhẹ nhàng giật giật quần áo sư phụ Vinh: "Được rồi, đừng chọc tức chó nữa, không đáng đâu".

Sáu Sẹo nghe xong liền giận dữ, rất muốn xông lên đánh người, nhưng cuối cùng gã ta vẫn kiêng dè Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương, không dám lại gần quá.

Gã ta chỉ đứng ở đó, nhảy cẫng lên mắng chửi người đầy thô tục, còn nhổ nước bọt.

Mắng vài câu, thấy ông chủ Vương không có phản ứng gì, ngược lại thoạt nhìn nụ cười trên mặt càng ngày càng sung sướng, gã ta hết hứng thú.

Lúc này, cửa phòng bên trong chợt mở ra, Lại Sa Sa dẫn Đinh Hương đi tới.

Sáu Sẹo lập tức thể hiện ra mười hai phần kính cẩn, xoay người hỏi: "Sa Sa tiểu thư, sao rồi, có cần tôi hỗ trợ không?"

"Giờ tôi phải đưa cô gái này đến chỗ sư huynh của tôi, cậu ở lại coi chừng mấy người này".

"Dạ dạ, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nhìn thật kỹ", đôi mắt của Sáu Sẹo toát lên vẻ gian ác, chỉ vào chị Mai hỏi: "Sa Sa tiểu thư, con đàn bà này, có thể cho tôi..."

Lại Sa Sa nhìn Sáu Sẹo bằng ánh mắt tràn ngập chán ghét, đáp: "Nếu không phải cậu là người của Tra Minh Huy, hiện tại tôi sẽ vứt cậu cho cổ ăn".

Toàn thân Sáu Sẹo khẽ run rẩy.

Gã ta từng trông thấy "cổ" của Lại Sa Sa, chúng đều được nuôi nấng bằng vật còn sống.

Hơn nữa, Lại Sa Sa còn nói, ở chỗ Nam Dương bọn họ, muốn luyện những con cổ có linh tính kia thành thuật Giáng Đầu thì phải nuôi bằng máu người.

Sáu Sẹo nghĩ đến chuyện này, trong lòng vô cùng sợ hãi.

"Mấy người này đều là cao thủ võ đạo, chân khí trong cơ thể dồi dào. Lúc vùng vẫy giãy chết, bọn họ có thể tùy tiện bóp chết cậu. Tốt nhất cậu nên cẩn thận, đừng có ý đồ với bọn họ".

Lại Sa Sa cảnh cáo.

"Có điều, nếu cậu nghe lời, làm tốt, tôi có thể cân nhắc ý kiến của cậu. Trước khi tôi đút bọn họ cho con tôi, có thể cho cậu hưởng thụ người phụ nữa kia một chút".

Sáu Sẹo khom lưng cực thấp, không dám ngẩng đầu, trong miệng liên tục đáp "Dạ".

Nhưng sau khi Lại Sa Sa nói ra những lời này, Sáu Sẹo không còn chút ý nghĩ nào.

...

Đám người áo đen cùng nhau tiến lên.

Hiển nhiên những người này không phải là bảo vệ bình thường, ai cũng có công phu cao thủ.

Nhưng trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ và đám bảo vệ trước đó cũng chẳng khác gì nhau.

Tra Minh Huy không thể nào nghĩ nổi, tại sao mới qua một chớp mắt, tất cả người của anh ta đều nằm trên mặt đất rồi.

Đây chính là đội Hắc Long mà nhà họ Tra dốc lòng bồi dưỡng!

Đúng lúc này, lại thêm một đám người áo đen vọt ra.

Tên cầm đầu là một người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập.

"Chú Tưởng!"

Tra Minh Huy thấy người tới như thể gặp được vị cứu tinh.

Người kia chính là đội trưởng đội Hắc Long Tưởng Định Vũ, cũng là người có giá trị võ lực cao nhất của nhà họ Tra.

Ngay cả Tra Nhi Tây tại Nam Dương cũng từng nói, chỉ cần có Tưởng Định Vũ, an toàn của nhà cũ sẽ được bảo đảm.

Tưởng Định Vũ nhíu mày nhìn thành viên đội Hắc Long nằm đầy đất.

"Cậu là ai? Dám đến nhà họ Tra diễu võ giương oai?"

Nhưng Lý Dục Thần không muốn nói nhiều với ông ta.

Đáp lại ông ta là một nắm đấm đầy mạnh bạo.

Hai người cách nhau mấy mét, Lý Dục Thần vung một quyền cách xa Tưởng Định Vũ.

Tưởng Định Vũ liền bay ra ngoài.

Quẳng "bịch" một tiếng nặng nề xuống đất.

Khóe miệng ông ta chảy máu, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Lý Dục Thần.

"Cậu là Tông..."

Chữ "Sư" chưa kịp nói ra khỏi miệng, ông ta đã ngoẹo đầu, nằm thẳng đơ, không biết còn sống hay đã chết.

Trong lòng Tra Minh Huy khiếp sợ vô cùng.

Tưởng Định Vũ, người biết đánh nhau nhất nhà họ Tra, mới lên sân khấu chưa đến mười giây, nói một câu lời kịch rồi cứ thế ngỏm luôn.

Đặt trong phim ảnh, đây chính là diễn viên quần chúng tiêu chuẩn!

Câu nói cuối cùng kia, Tra Minh Huy không nghe rõ, nhưng nhìn thế nào cũng giống như diễn viên muốn cướp suất diễn nên mạnh mẽ thêm thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK