Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trải qua trị liệu, Hồ Sư Ước còn nói: "Vẫn nên mau chóng nghĩ cách để cậu Lý xuất quan, muộn quá, dù hai người giữ lại tính mạng thì sợ rằng sẽ biến thành tàn tật".

Hồ Sư Ước viết đơn thuốc, để lại chút thuốc đặc chế của nhà họ Hồ liền đi.

Mặc dù Mã Sơn và anh Thái bảo vệ được mạng sống, nhưng trong lòng mọi người vẫn bất ăn, lại lần nữa tranh luận về việc có phải gọi Lý Dục Thần xuất quan sớm không.

Cuối cùng, Lâm Mộng Đình đập bàn: "Gọi!"

Lâm Mộng Đình nói: "Dục Thần là hạng người gì tôi rất rõ ràng, nếu anh Mã Sơn không cứu về được, dù Dục Thần có thuận lợi xuất quan, nội tâm anh cũng nhất định sẽ áy náy. Loại áy náy này sẽ theo anh cả một đời, ảnh hưởng đến con đường tu hành của anh, sau này anh sẽ rất khó lại có đột phá. Cùng với để anh áy náy và hối hận cả đời, không bằng hiện tại liền mạo hiểm một chút".

"Tôi tin tưởng, nếu để chính Dục Thần tới chọn, giữa mạng sống của Mã Sơn và anh ấy tẩu hỏa nhập ma, anh nhất định sẽ chọn cứu Mã Sơn!", trên mặt Lâm Mộng Đình lộ ra vẻ quả quyết: "Tôi đi gọi! Xảy ra chuyện thì tôi phụ trách!"

Bạch Kinh Kinh biết Lâm Mộng Đình là vị hôn thê của cậu chủ, sau khi Lâm Mộng Đình nói rõ đạo lý với nó, cuối cùng cũng đồng ý.

Thế là, sau khi Bạch Kinh Kinh rút pháp trận thủ hộ, Lâm Mộng Đình đẩy ra cánh cửa kia.

Trong phòng tràn ngập mây mù màu tím.

Lâm Mộng Đình rất quen thuộc với những mây mù này, trên lễ đính hôn ở hồ Tiền Đường, Lý Dục Thần đã đạp mây tím giáng từ trên trời xuống.

Lâm Mộng Đình mỉm cười bước vào trong sương mù tím.

Nhưng, vừa mới đi vào, toàn thân cô liền run lên.

Một luồng hàn khí vô cùng âm u lạnh lẽo đập vào mặt.

Mây tím bao quanh khí đen nồng nặc bên trong.

Cả người Lý Dục Thần bị khí đen bao vây, không nhìn rõ dáng vẻ của annh, chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng.

"Dục Thần!"

Lâm Mộng Đình kêu to.

Bỗng nhiên, một bàn tay lớn vươn ra từ trong sương đen, bóp cổ cô.

...

Lần này Lý Dục Thần bế quan vô cùng vội vàng.

Anh biết chuyện nhà họ Phan vẫn chưa xong, bát đại hào môn Giang Đông sẽ không bó tay chịu trói, nhất định sẽ phản công.

Nhưng anh không kịp sắp xếp thêm.

Lần này tâm ma tới quá nhanh, quá mãnh liệt.

Những lời Nguyên Định Nhất nói ra mang đến cho anh chấn động quá lớn.

Anh cảm giác thứ gì đó vốn ngủ say trong huyết mạch của mình đang dần thức tỉnh.

Lúc quay trở lại Ngô Đồng Cư, ngay cả Bạch Kinh Kinh cũng nhìn ra anh không đúng lắm.

Anh bố trí một trận pháp đơn giản, dặn dò Bạch Kinh Kinh vài câu, liền nhốt mình vào trong phòng.

Sau khi ngồi xuống, anh cố gắng làm bản thân yên tĩnh lại.

Nhưng khí mạch chảy xuôi, tâm ma cuồng loạn nhảy múa.

Toàn thân như thể có vô số con kiến bò qua.

Bên tai lại vang lên tiếng ca hát: "... Giết giết giết giết giết giết giết giết...".

Trong đầu lóe lên hình ảnh thiên ma giơ kiếm điên cuồng múa.

Anh trông thấy thiên ma đi về phía anh, quơ kiếm trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành như bố.

Bỗng nhiên, gương mặt kia biến thành dáng vẻ của chính anh.

Không biết ánh sáng màu đen chiếu đến từ nơi nào đó, chiếu ra cái bóng màu trắng trước người anh.

Cái bóng kia vặn vẹo, thoát khỏi anh, đứng lên, cười haha với anh.

"Lý Dục Thần, cuối cùng mày cũng tỉnh! Rốt cuộc mày biết mày là ai! Hahahaha..."


Lý Dục Thần giơ kiếm chém tới, đầu của ảnh ma rơi xuống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK